Chương 63: Khách từ đâu không mời mà tới. (1)
Chương 63: Khách từ đâu không mời mà tới. (1)
Mùa thu Bắc Kinh trôi qua rất nhanh, hôm qua còn thấy đột nhiên trời hình như ấm lên một chút, vậy mà hôm sau thức dậy trời âm u rồi, từng cơn gió lạnh kéo tới dần mang đi những chiếc lá đỏ, cuốn bay đầy đường phố cố đô, mang đi cả hơi ấm, gió lạnh đầu mùa đã tới.
Mùa đông đã tới rồi.
Thời gian này Đường Anh rất bận rộn, ít nhất trong mắt người khác thì cô rất bận rộn, thi thoảng lại ra vào phòng tài vụ của công ty, đại đa số thời gian đi ra sẽ cầm theo một tờ chi phiếu tiền mặt, hưng phấn búng tách một cái vào tờ giấy. Âm thanh giòn tan đó đối với cô mà nói thật là mỹ diệu nhường nào, chắc là chỉ kém tiếng tin nhắn chuyển tiền của ngân hàng thôi.
Đối với người khác mà nói, đây là một ngành nghề đặc thù, khi dùng tới chi phiếu tiền mặt, bất kể liệt kê vào sổ tài vụ là dụng cụ văn phòng, chi phí lao công, hay tiền trang trí lại công ty, kỳ thực mục đích thực sự chỉ có một, đó là tiền thù lao cho nhân viên thuê bên ngoài. Số lần phải chi trả càng nhiều, có ý nghĩa là, ở một ngóc ngách nào đó của thành phố này, những người không biết tên tuổi kia lại hoàn thành một ủy thác rồi.
Trong công ty đã truyền bá xôn xao, chỉ nửa tháng thôi phó tổng Đường đã tiếp nhận năm vụ ủy thác, giá trị gần 100 vạn, hơn nữa không có một vụ nào là thất thủ, đánh đâu thắng đỏ. Rất nhiều người đang âm thầm tính toán xem những ủy thác đó đem lại bao nhiêu thu nhập cá nhân cho phó tổng Đường, kết quả bất kể tính ra bao nhiêu đều chỉ đem lại đố kỵ hâm mộ căm ghét.
Có điều không ai dám thể hiện những cảm xúc đó ra ngoài nữa, đối diện với phó tổng Đường, tất cả chỉ có một thái độ, tôn kính!
Còn về phần bản thân Đường Anh, địa vị đang tăng lên với tốc độ tên lửa, chính cô lại không có mấy cảm giác. Năm hợp đồng, hai vụ điều tra trước hôn nhân, kim ngạch chỉ có năm vạn, với mấy chàng trai kia mà nói dễ như trở bàn tay; một vụ điều tra chi tiết về phân bố thị trường và danh mục hàng hóa của sản nghiệp phụ tùng xe hơi, đối với Cừu Địch và Bao Tiểu Tam từng làm trong nghề mà nói thì như một chuyến dạo chơi vậy. Khó nhất là một ủy thác điều tra tài sản, mà đối tượng bị điều tra lại là một quan viên, đôi với toàn bộ sản nghiệp mà nói đây là sự kỵ húy rất lớn, không ai dám tiếp nhận. Có điều gặp phải loại gặm xương cũng nhai cho nát bét như Cừu Địch, y nhận hết, dùng một tuần đào bới ra ba căn nhà của hai ả tình nhân. Người ủy thác thần bí kia phục sát đất, khảng khái trả phí ủy thác 11 vạn.
Vụ điều tra khiến người ta giật mình thon thót đó mới chỉ qua được hai ngày, Đường Anh còn chưa hết căng thẳng hồi hộp. Sáng ngày hôm đó cô đi làm sớm, chiếc Audi ít dám dùng vì không nuôi nổi giờ lại chạy bon bon rồi, trước khi tới công ty còn tới ngân hàng một chuyến, xử lý xong xuôi mới tới văn phòng. Báo trong ngày đã được thư ý soạn sẵn đặt lên bàn, Đường Anh vừa uống cà phê vừa đọc tin, bất thình lình đọc một tin khiến cô phải đặt ngay cốc cà phê xuống. Hai mắt tròn xoe nhìn tiêu đề bài báo: Trạm trưởng trạm cung cấp năng lượng khu Triều Dương Trương Quốc Khánh bao nuôi tình nhân, tham ô hối lộ, chính thức bị lập án điều tra.
Đó chính là mục tiêu bọn họ điều tra, làm sao mà nhanh như thế, Đường Anh vội vàng mở laptop tìm kiếm những thông tin liên quan "Trương Quốc Khánh" " bao nuôi tình nhân" " tham ô hối lộ", tin tức đã tràn lan trên mạng rồi ... Đầu tiên là do cư nhân mạng tiết lộ, sau đó là "phóng viên" đi sâu điều tra, xác thực Trương Quốc Khánh sở hữu nhiều bất động sản, cùng với quan hệ bất chính với hai nữ nhân. Nghiệp vụ của Đường Anh bây giờ cũng nâng cao đáng kể rồi, từ bức ảnh Trương Quốc Khánh thân mật với tình nhân ở chung cư cao tầng, cô dám khẳng định, phóng viên không thể có trình độ chụp trộm cao như vậy.
Quản Thiên Kiều, đó là cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu Đường Anh, nhưng cô lập tức phủ định, giờ thân phận người ta thế nào rồi mà còn làm chuyện ấy ... Cơ mà làm sao cái tên kia thoáng cái có trình độ chuyên nghiệp ngang với Quản Thiêu Kiều chứ?
Đường Anh ngạc nhiên nghĩ, cô biết rất rõ, bất kể là thủ hạ của công ty thương vụ nào, một khí lấy ra đối phó với dân nghiệp dư, đó là hành vi muốn dồn đối phương vào đường cùng. Đơn ủy thác này khiến tim cô đập không ngừng, mơ hồ nhận ra, hẳn là người có dụng tâm nào đó, mua chuộc phóng viên để làm ma thế mạng, mà gian điệp của công ty điều tra thương nghiệp chính là viên đạn tốt nhất, những người này cho dù có thất thủ rồi thì cũng chẳng kéo ra được người sau màn.
Càng đọc tin tức về vụ việc càng khiến Đường An không sao yên lòng được, cầm lấy cốc cà phê mới nhận ra là mình uống hết từ bao giờ rồi. Cô đứng dậy lấy nước nóng pha gói cà phê hòa tan, khi dùng thìa nguấy không biết thất thần từ lúc nào. Ôi, lúc mà chỉ nhận lương có vài nghìn thì trừ chê tiền ít ra cả ngày không phải suy nghĩ gì, đi làm hết giờ, tối cùng mấy người bạn thuê chung nhà xem phim tình cảm, ăn khuya, tán gẫu, thi thoảng hẹn hò rồi mơ tưởng cưới được anh chàng giàu có. Bây giờ vấn đề tiền được giải quyết rồi, nhưng lại gây ra vô số vấn đề khác.
Ví như chuyện này có tồn tại vấn đề vi phạm pháp luật không, ví như những có sơ hở nào trong làm thực hiện ủy thác để người ta tra ra mình không, ngay cả khi không có chứng cứ gì có thể gặp bất lợi trước tỏa, vẫn có khả năng phải đối diện với việc báo thù. Bất kể là xảy ra vấn đề gì, không phải một cô gái không thân không thế phiêu bạt ở thủ đô như cô có thể gánh nổi.
Đường Anh ngây ra nhìn cốc cà phê từ lúc bốc hơi nghi ngút tới lúc nguội ngắt, trong lòng lướt qua vô số suy tính, dù tính toán kiểu gì đi chăng nữa thì cũng dẫn tới một kết cục, đó là cô đã lên thuyền giặc rồi, bây giờ chỉ còn một biện pháp, đâm lao phải theo lao mà thôi.
Cà phê còn chưa uống thì điện thoại đã tới, là Tạ Kỷ Phong gọi, bảo Đường Anh xuống lầu. Đường Anh không rõ chuyện gì, nhưng trực giác suy đoán hẳn là liên quan tới quan viên sa lưới kia, xuống lầu không lâu thì Tạ Kỷ Phong tới, hai người cùng ngồi xe của hắn đi vào khu nội thành.