Chương 64: Khách từ đâu không mời mà tới. (2)
Chương 64: Khách từ đâu không mời mà tới. (2)
Tạ Kỷ Phong là người rất tinh ý, chỉ nhìn một cái là thấy tâm sự của Đường Anh, thuận miệng hỏi, Đường Anh cũng không giấu diếm gì, đem toàn bộ năm vụ ủy thác kể ra một cách đại khái.
" Giám đốc Tạ, tôi có chút lo lắng." Đường Anh bất an nói:
" Cô lo bọn họ xảy ra chuyện hả?"
" Vâng, chuyện liên quan tới Trương Quốc Khánh qua nguy hiểm, chắc chắn do có kẻ đứng sau tao tác, mua chuộc phóng viên, phóng viên liền tìm tới chúng ta, đi sưu tầm chứng cứ cho bọn họ. Một khi tìm được chứng cứ có độ tin cậy cao, bọn họ sẽ nặc danh bộ lộ tin tức trên mạng, sau đó phóng viên có cớ để đi sau điều tra, mục đích hiển nhiên là để lật nhào quan viên kia." Đường Anh suy đoán các bước hẳn là như thế, chứ nói thật thời buổi bây giờ mới nuôi hai tình nhân, ba căn nhà, đây đúng là sự sỉ nhục đối với quan tham:
" Chuyện này hả, cô quá lo rồi, khi sự việc vỡ lở, cô nghĩ người ta sẽ hứng thú với cuộc sống hủ bại của tham quan hay là có người rảnh rỗi đi tìm hiểu ngọn nguồn sự việc xảy ra thế nào?" Tạ Kỷ Phong hỏi:
Á, Đường Anh sực tỉnh, cô đúng là thần hồn nát thần tính rồi, bây giờ tiêu điểm là ở trên người tên quan tham kia, có khi vị phóng viên điều tra còn bị bỏ quên, nói gì tới người lộ tin tức trên mạng.
" Nhanh chóng thích ứng với vị trí của cô đi, kia mới là thứ nguy hiểm nhất, cô không biết ngày nào sẽ bị cuộc sống đè bẹp, có khi một lần bị bệnh cũng đủ khiến cô rơi xuống vực sâu." Tạ Kỷ Phong chỉ ra ngoài cửa sổ:
Bọn họ vừa đi qua một bến xe bus, người thì chen chúc nhau lên xe, trong xe đã chật kín, nam nữ dính sát vào nhau, nhưng đảm bảo chẳng ai để ý, vì họ còn nhiều mối bận tâm hơn chuyện đụng chạm thân thể với người khác giới xa lạ. Trong bến, có người chưa đợi được xe của mình, đang tranh thủ ăn vội ăn vàng bữa sáng, hai mắt thất thần không biết nghĩ gì.
Giờ này học sinh, sinh viên đều ở trường cả rồi, những người ở đây đều đang bôn ba vì cuộc sống.
Cảnh tượng đó Đường Anh cảm xúc nhiều nhất, chỉ hơn hai năm trước thôi, cô cũng là một người trong số đó mà, cười ngượng:" Ai cũng từ đó đi lên mà, có điều khi vươn lên được rồi, không còn nhận ra bản thân nữa."
" Chuyện đó không quan trọng, vì đại đa số sẽ không vươn lên được, mười năm hai mươi năm sau bọn họ vẫn sẽ không chấp nhận được bộ dạng bỏ bản thân." Lời này của Tạ Kỷ Phong hơn bất kỳ an ủi nào, hắn không cần nói lời ấm áp dễ nghe vừa lòng người, hắn chỉ cần trực tiếp chỉ ra hiện thực, không tiếp nhận được, không đáng để hắn quan tâm. Tạ Kỷ Phong nhắc:" Ở hộp chứa đồ phía trước xe có một vụ ủy thác, tôi mới nhận tối hôm qua, đã tra sơ qua, sắp tới rồi, cô tranh thủ tìm hiểu đi."
Nghe vậy Đường Anh thu hết lại cảm xúc dư thừa, nhanh chóng vào trạng thái làm việc, Tạ Kỷ Phong liếc mắt qua, mỉm cười hài lòng.
Nội dung ủy thác ở bên trong chiếc máy tính bảng, lượng lớn ảnh chụp, văn bản, ngành thực phẩm. Nhân viên điều tra thương nghiệp không có cơ hội chọn ngành nghề mình am hiểu để tiếp nhận, cho dù không hiểu thì cũng phải cắn răng mà nuốt. Khi Đường Anh vội vàng xem xong thì cũng đã tới nơi, khách sạn năm sao Thiên Đô nằm ở gần đường Kiến Quốc.
Khách sạn Thiên Đô này kiến trúc hết sức độc đáo, hai mặt tây nam và đông nam trông cứ như lớp giáp bảo vệ kiến trúc chủ thể ở đằng sau, sau đó phần tầng thượng đột nhiên nhô ra như tán ô, trên cùng là tháp nhọn hoắt như mũi giáo.
Cái nghề này kiếm tiền nhất không phải là ở vụ điều tra thương nghiệp, mà là cung cấp thông tin cho người có nhu cầu đặc thù, tất nhiên đó đều là những chuyện không thể công khai.
Ủy thác lần này chắc chắn cũng thế, đối phương tìm thẳng tới Tạ Kỷ Phong chứ không qua công ty, không gặp mặt ở địa điểm công khai, chắc chắn không phải nghiệp vụ bình thường rồi. Hai người đi thang máy lên tầng 19, dọc đường Tạ Kỷ Phong liên tục dặn dò, đối phương họ Trần, cứ gọi là ngài La là được rồi. Hắn không điều tra bối cảnh của người ta, nhưng người ta nói ra cái tên Hạ Diệc Băng, chắc chắn không thể xem nhẹ.
Điểm này thì Đường Anh hiểu, vòng tròn phú hào không lớn, đa phần khi muốn tìm người làm việc đều từ miệng người này qua miệng người khác, chứ không có chuyện tìm kiếm tùy tiện. Nếu như đã tìm tới Cáp Mạn thì nhất định đã tìm hiểu bọn họ rất nhiều rồi.
Người đón tiếp đứng sẵn ở cửa thang máy, chào hỏi giám đốc Tạ, cô Đường, làm Đường Anh phải bất ngờ, không nghĩ công tác của đối phương tỉ mỉ như thế, chưa từng gặp mà có thể gọi ngay ra tên của cô. Dẫn đường là một cô gái tuổi ngoài hai mươi chưa tới ba mươi, dung mạo xinh đẹp quyến rũ, bước đi nhẹ nhàng, dáng người thắt đáy lưng ong, là loại mỹ nữ không góc chết, bất kể gương mặt hay khí chất đều hơn người, vóc dáng không thua người mẫu, thế nhưng không đi làm minh tinh lại làm thư ký, vậy thì thân phận của vị giám đốc kia rất đáng mong đợi.
Sự ngạc nhiên thứ hai xuất hiện, khi bọn họ vào phòng thương vụ, chào đón bọn họ là một người trẻ tuổi đang ngồi đọc báo, áo sơ mi trắng, quần âu, trông giống như vừa thức dậy chưa lâu, gương mặt còn mang theo vài phần uể oải. Người trẻ tuổi đó đưa tay mời Tạ Kỷ Phong và Đường Anh ngồi xuống, cô thư ký kia cung kính pha trà rót nước, sau đó nghiêm nghị ngồi xuống bên cạnh người trẻ tuổi tên giám đốc La.
Quan sát chừng nửa phút, giám đốc La có vẻ hơi thất vọng nói với Tạ Kỷ Phong:" Không giống như trong tưởng tượng của tôi."
" Ồ, vậy tức là khác biệt phải lớn lắm." Tạ Kỷ Phong cười nói:" Vậy giám đốc La thấy tôi phải trông như thế nào mới giống tưởng tượng của anh?"
" Bất kể là anh khí phách hay hèn mọn, gian xảo, tôi đều thấy hết sức bình thường, nhưng anh lại quá hiền hòa, làm tôi khó mà tiếp nhận . . À, còn cả cô Đường nữa, cũng khiến tôi phải bất ngờ, cô hết sức quyến rũ, không biết cô có hứng thú tới chỗ tôi làm việc không? Tôi đang thiếu một cô gái ngoài xinh đẹp trong trí tuệ như cô giúp đỡ bên cạnh." Giám đốc La trực tiếp đưa ra lời mời, đào người ngay trước mặt giám đốc người ta, hắn lại coi như không là gì: