Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 678 - Q4 - Chương 97: Lòng Có Khí Độ Giờ Mới Biết. (6)

Q4 - Chương 97: Lòng có khí độ giờ mới biết. (6) Q4 - Chương 97: Lòng có khí độ giờ mới biết. (6)

Yên cầu thì giảm đi, nhưng độ khó chưa chắc đã giảm, hơn nữa bị ép vào thời gian cố định hơi phiền, như thế chẳng phải bản thân bị đặt vào tiết tấu của đối phương rồi sao, Cừu Địch ngần ngừ:" Tính không xác định vẫn cao lắm."

" Vậy chúng ta bàn bạc thử xem, anh cứ đưa điều kiện ra, xem anh cần gì để có thể xác định được chuyện này." Lang Nguyệt Tư tỏ thái độ lắng nghe:

" Tôi cũng không muốn hại cô, nên đừng nói là tôi bắt nạt nữ nhân nhé, dù sao thì cũng là tiền của ông chủ La." Cừu Địch thong thả đặt chén rượu xuống, miệng nói khách khí thế đấy, ra giá lại là:" 300 vạn, trước trả một phần ba, có được hay không cũng không trả lại tiền cọc."

Ặc, Lang Nguyệt Tư không biết bị nghẹn cái gì ở cổ, nhưng vừa nghe Cừu Địch hét giá thì cô mắc nghẹn ngay lập tức, tay cầm sẵn chai rượu, ngửa cổ uống ngay một hơi.

" Đấy đấy, tôi đã nói mà cô không nghe, ra giá một cái là khiến cô sợ chết khiếp ngay ... Phục vụ, thanh toán." Cừu Địch giơ tay lên vẫy, lập tức có cô gái mặc kimono đi tới khom người mời y đi theo quẹt thẻ.

Lát sau Cừu Địch quay về, Lang Nguyệt Tư vẫn cái bộ dạng còn chưa hết ngạc nhiên đó, ngây cả nhìn Cừu Địch, cô có thể bỏ qua sự biến thái của Cừu Địch, nhưng cô không cách nào lờ đi sự tự tin mà y thể hiện ra, y dám hét giá như thế thì ít nhất chắc tám phần làm được việc này.

Bởi vì y làm quá nhanh, quá tốt, quá làm người ta kinh ngạc, khiến sự tự tin của Lang Nguyệt Tư liên tục bị sụp đổ, thậm chí cô rơi vào cảnh hoài nghi chính bản thân, có phải do mình quá kém cỏi không?

" Sao thế mỹ nữ? Làm ăn không thành tình nghĩa còn đó chứ, đừng vì làm ăn mà tức giận thì không hay đâu." Cừu Địch cười nói:

" Khoản tiền lớn như thế tôi không quyết được." Lang Nguyệt Tư thở ra một hơi:

" Tôi đâu nói là không cho cô thời gian xin chỉ thị."

" Cho dù xin chỉ thị được phép tự quyết, tôi cũng không thể chấp nhận lỗ 100 vạn dễ dàng như vậy, cái giá anh đưa ra là quá cao, 100 vạn tôi có thể chấp nhận, đặt trước một nửa." Lang Nguyệt Tư phải xuống nước:

Cừu Địch chỉ đứng yên nhìn cô không đáp, ý tứ rất rõ ràng, cái giá đó thì không thể mặc cả.

Lang Nguyệt Tư đưa ra lựa chọn khác:" Vậy thì phương án này đi, vẫn giữ nguyên 300 vạn, nhưng chỉ ứng trước một phần mười thôi, anh lựa chọn."

Cừu Địch quay sang nhìn mấy cô phục vụ mặc kimono đi qua đi lại, trông cũng vui mắt lắm.

Lang Nguyệt Tư thầm thở dài trong lòng, đây là hậu quả khi nãy cô bất cẩn để đối phương mò ra giới hạn của mình:" Ok, xem ra anh biết ăn chắc chúng tôi rồi ... Tôi nhận thua, điều kiện tốt nhất là, tôi chấp nhận 300 vạn, nhưng không có ứng trước, như trước, chúng ta dựa theo tiến độ của các anh để trả tiền, như vậy anh có thể yên tâm dừng lại khi thấy nguy hiểm, đủ đảm bảo chưa? Để công bằng, tôi cũng muốn đảm bảo, đó là tôi đi theo toàn bộ quá trình ... Đồng ý thì làm, không đồng ý thì đường ai nấy đi."

" Ồ, công bằng đấy, cứ theo tiến độ, như thế các cô cũng không sợ bị lừa, đồng ý." Cừu Địch đưa tay ra:

Lang Nguyệt Tư bắt tay y, lúc này cô chẳng có tâm trạng nào nói cười, hậm hực lườm Cừu Địch một cái, xách tui, cầm dép lên, tâm tình rất kém bỏ đi ngay, chẳng có lấy một câu cáo từ.

Cô vừa đi, Cừu Địch cũng chẳng còn tâm trạng nào vui vẻ, rời nhà hàng, bắt xe đi ngay, lòng thầm kêu: Ôi mẹ ơi, bốc phét quá đà rồi, phải mau mau về tính toán xem làm thế nào mới được.

Tất nhiên cuộc họp này cần gọi hai túi khôn tới là được, đám còn lại ấy à, nói chưa chắc đã hiểu, mấy tên đó thấy tiền là gật vội rồi.

Túi khôn là ai? Biến thái Thôi Tiêu Tiên, siêu cấp biến thái Lão Phiên chứ ai.

Ngay trong tối hôm đó Cừu Địch gọi bọn họ tới quán cua cay hôm trước ở ngoại thành từng ăn với Quản Thiên Kiều, mật mưu đại sự.

Địa điểm quán ăn bên đường, bàn ăn đặt dưới cây lớn giữa dải phân cách, rất thuận tiện bàn việc.

" Hả?" Cậu đồng ý rồi à?" Lão Phiêu trố mắt:

" Thế mà cậu cũng dám nhận thật à?" Thôi Tiêu Thiên phải nói là kinh hồn bạt vía:

Sau đó hai tên thay phiên nhau khuyên nhủ, nào là người anh em, chuyện này không thể làm được đâu, chẳng may người ta mà phát giác ra là bị truy sát đấy; nào là, thực sự không thể làm được đâu, quá mạo hiểm, nếu đúng là chỗ đám nhà cái ngầm thao túng cổ phiếu thì liên quan tới cả quan trường lẫn hắc đạo, khi đó chúng ta chạy đâu cũng không thoát.

" Cái giá là 300 vạn." Cừu Địch nói thẳng luôn:" Nghe rõ chưa, là ba trăm vạn."

Giơ ba ngón tay ra, Cừu Địch khẩu khí nghiêm túc, vẻ mặt không che giấu được sự hưng phấn, sau đó Lão Phiêu và Thôi Tiêu Thiên đang ngồi ăn cơm ở quán ăn nhỏ đồng loạt sững sờ. Lão Phiêu quên mất miệng còn có thức ăn, nhìn Cừu Địch ngây dại, Thôi Tiêu Thiên cắn đũa mà chẳng nhận ra, rõ ràng đã hồn xiêu phách lạc.

" Cho dù có đi cướp ngân hàng cũng không kiếm tiền nhanh gọn như thế đâu, tôi nghĩ, sao không thử xem ... Lão Phiêu, làm xong chuyện này anh muốn đồ lót có mùi của ai cũng được. Để Phiến, tôi không tin lý tưởng của anh là cả đời đi soi váy nữ nhân để chụp trộm ... Tóm lại đây chính là cơ hội, kiếm một quả đậm từ vụ này, các anh có thể rời khỏi cái nghề này, muốn làm gì thì làm rồi." Cừu Địch ra sức đầu độc:

Hai vị kia không biết là cớ gì, cứ ngồi ngây ra không có phản ứng.

Cừu Địch nhìn Lão Phiêu, nắm tay nói:" Lão Phiêu, đây chính là chuyện kiêu chiến đỉnh cao sự nghiệp của anh, chẳng may thành công, tương lai anh sẽ thành nhân vật truyền kỳ rồi."

Lão Phiêu không chút do dự gật đầu, mặt nghiêm nghị đứng lên mắt hướng về phía trước, như đang chuẩn bị tuyên thệ dưới cờ Đảng:" Đừng gọi tôi là Lão Phiêu, anh đây tên Vương Soái Soái, chuyện ngầu như thế này thiếu anh thì các cậu làm sao được."

" Biết rồi anh Vương Soái Soái." Cừu Địch không rảnh chú ý cái tên của Lão Phiêu, quay sang Thôi Tiêu Thiên:" Để Phiến, anh thì sao?"

" Tham lam là tội lỗi, thứ đó sẽ hủy hoại tôi." Thôi Tiêu Thiên thống khổ rên rỉ:

" Vậy anh sẽ lui khỏi vụ này hả?" Cừu Địch hỏi:

" Không không không, anh hiểu sai ý tôi rồi, tôi muốn nói, con người như tôi, không phá không lập, hủy hoại rồi mới có cuộc đời mới ... Thế nên tất nhiên là phải làm rồi, vì sao lại không làm chứ? Từ thời xưa, phú quý phải kiếm trong nguy hiểm, làm cái nghề này đã bao giờ là an toàn đâu. Làm!" Thôi Tiêu Thiên cũng lên cơn hưng phấn:

Ba người chụm đầu lại, trong quán ăn nhỏ bên đường, thương lượng chi tiết phi vụ nông nô trở mình làm địa chủ này.
Bình Luận (0)
Comment