Q4 - Chương 112: Thương trường tình trường chốn tranh đấu. (3)
Q4 - Chương 112: Thương trường tình trường chốn tranh đấu. (3)
" Này này này ... Cậu làm sao thế?" Đường Anh đi một lúc phát hiện ra là làm lạc mất Cừu Địch, quay lại kéo tay y:
Cừu Địch không nói hoài nghi trong lòng, cười:" Tôi đột nhiên nghĩ, nếu một ngày mình trở thành tổng giám đốc lớn thì sẽ thế nào?"
" Còn thế nào nữa, cậu chắc chắn tiêu tiền như rác, lại còn ... Dùng quy tắc ngầm với cấp dưới nữ xinh đẹp, như bao người khác thôi." Đường Anh thuận miệng đáp:
" Chắc là thế thật, đó là do nhân tính xúi giục, nếu như cho chúng ta một hoàn cảnh có thể thoải mái phóng tính những suy nghĩ tăm tối nhất trong lòng, không chịu chút ràng buộc nào thì người đó chắc chắn sẽ thành cầm thú." Cừu Địch cười ha hả, trừ công việc ra, y thấy nói chuyện thường ngày với Đường Anh là thoải mái nhất, vì cô đủ từng trải, đủ dạn dĩ với cuộc đời:
" Còn nếu tôi là tổng giám đốc, khi tôi già rồi, tôi sẽ tuyển một đám tiểu thịt tươi vào công ty, chuyên để cho tôi quy thắc ngầm, hi hi." Đường Anh nhìn Cừu Địch, cả hai cùng cười to, khi ra tới xe, cô rủ:" Đi uống rượu không? Nhất túy giải thiên sầu, cuộc sống này làm người ta quá uất ức."
" Được, tiếp rượu chị thì không sao, nhưng mà tôi không đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu nhé." Cừu Địch hưởng ứng, y cũng muốn say một bữa:
" Đừng dọa tôi, làm như tôi chưa từng lên giường với nam nhân ấy." Đường Anh bĩu môi, vứt cái mặt nạ thục nữ đi, thành bà chị hung hãn lên mặt giáo dục Cừu Địch:
Cừu Địch kinh sợ:" Chị đúng là lưu manh, tôi đang nói sự cố giao thông, chị nghĩ đi đâu thế?"
Đường Anh nhìn Cừu Địch chằm chằm:" Khi người ta làm thục nữ thì cậu ngày ngày đóng giả lưu manh, khi người ta vừa thích ứng với giọng điệu lưu manh thì cậu lại đóng vai quý ông à, vờ vịt cái gì chứ, tưởng tôi không phát hiện ra ánh mắt cậu nhìn tôi thế nào à?"
" Cũng phải, vậy hai chúng ta uống xong về nhà chị nhé?"
" Cậu chắc là tôi đồng ý à?"
" Thì thuê phòng phải tốn tiền mà."
Trong tiếng cười của Đường Anh, xe lúi khỏi vị trí, lao đi như tên rời cung, có vẻ gấp gáp ...
Chớp mắt một cái, một ngày đã trôi qua.
Chớp mắt một cái, ngày mới lại tới.
Tiếng còi xe gấp gáp, tiếng người ồn ào, ánh nắng xuyên qua sương màu chiếu vào phòng qua khe hẹp cửa sổ. Cừu Địch gặp phải ác mộng sực tỉnh, y mơ thấy mình quay lại hoang mạc, mơ thấy vết đạn máu me trên đầu Đới Lan Quân, làm y kinh hoàng mở mắt ra. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tầm nhìn cũng lờ mờ, nhắm mắt lại một lúc mới thấy dần rõ hơn, không ngờ lại đang ở một nơi xa lạ.
Tim đập đánh thót một cái, Cừu Địch toát mồ hôi lần nữa, vì y cảm nhận được rõ ràng đằng sau còn có tấm thân mềm mại, cảm nhận được hai bầu vú áp sát vào lưng mình, vừa êm vừa căng, sự đàn hồi đó làm người ta hồn sêu phách lạc. Một cánh tay trắng như ngó sen ôm lấy hông y, mũi ngửi thấy mùi nước hoa dìu dịu của nữ nhân.
Chẳng lẽ nào ... Cừu Địch cứng người, cứ như người ôm lấy y từ đằng sau kia không phải là mỹ nữ mà là một khối thuốc nổ.
Đầu óc lơ mơ làng màng, Cừu Địch cứ như đang gỡ mìn, trước tiên là từ từ nhích người tách lưng khỏi bầu vú căng tròn kia, sau đó hết sức nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay trắng mịn ...
Mỹ nữ phía sau khẽ ưm một cái, Cừu Địch giật nảy mình, tay giữ nguyên trạng không dám nhúc nhích, nào ngờ y không cựa quậy nhưng tay mỹ nữ thì không chịu yên, trượt xuống dưới, bóp chỗ không nên bóp làm Cừu Địch giật nảy mình ...
"Á!" Đường Anh bị động tác của Cừu Địch làm lờ đờ tỉnh dậy, mở mắt ra một cái liền hét lên, sau đó nhìn thấy mình đang nắm thứ gì, hét lên lần nữa:
Cừu Địch kéo chăn che hạ thân, Đường Anh ngồi bật dậy, đầu tóc tán loạn, bị kéo mất chăn, không có gì che thân, mép váy đen cuốn lên tới tận eo, khoe hết bộ mông tròn trịa, chưa đủ chết người, cô không mặc quần lót, thấy được cả lông đen lưa thưa ...
Nhìn tới thất thần rồi, Cừu Địch bị Đường Anh giật lại chăn che trước ngực, nhưng cô cướp được chăn thì Cừu Địch bị hở, thứ không ho gì đập thẳng vào mặt làm cô ngây ra mất một giây, chợt phát hiện mình vừa làm gì, xấu hổ che mặt:" Ôi, xấu chết đi được ... Làm sao cậu lại ở trên giường của tôi?"
Cừu Địch cũng có biết gì đâu, ra sức lắc đầu nhớ lại, đêm qua ... Đêm qua hai người tới Hậu Hải uống rượu, uống rất nhiều, vẫn còn nhớ là bỏ tiền thuê người chở về, sau đó ... Hỏng rồi, ở lại nhà Đường Anh. Có điều sau đó xảy ra chuyện gì thì đầu óc Cừu Địch trống rỗng, liếm cánh môi khô khốc:" Tôi, tôi ... Chưa làm gì chị chứ?"
" Tôi, tôi ..." Đường Anh ấp a ấp úng, gương mặt rõ ràng cũng hồ đồ:" Tôi, không nhớ nữa."
Cừu Địch quay đầu nhìn căn phòng, quần áo của hai người vứt tứ tung mỗi nơi một chỗ, giá sách, bàn, sàn nhà đều có dấu vết, thoáng cái hiểu ra, làm rồi!
Đường Anh thì vén chăn lên, tay run run sờ hạ thân, tức giận hét lên:" Sao cậu không đeo bao cao su?"
Ôi thôi, hai người đồng loạt đưa tay lên vỗ trán, hối hận vô cùng. Đường Anh thấy động tác Cừu Địch giống hệt mình, tức giận đẩy y một cái mắng:" Cậu hối hận cái gì hả? Rõ ràng tôi mới là người thiệt thòi."
" Làm sao mà tôi không hối hận cho được? Ngủ với chị cả đêm mà tôi chẳng nhớ cái gì hết." Cừu Địch bực tức kéo chăn che người, trời đang lạnh:
Đường Anh đỏ mặt đấm Cừu Địch một cái, có điều ngay lập tức giận tới bật cười, cô kéo gối ôm vào người che chắn, vừa cười một cái thì cơn giận lại bùng lên, chỉ mặt Cừu Địch mắng:" Cố ý, nhất định là cậu cố ý, cố ý chuốc say tôi ... Tức chết đi được, vậy mà tôi còn gọi cậu tới giúp tôi, kết quả ... Cậu còn cười nữa."
Kết quả là vẫn lên giường với người ta, Đường Anh đấm cho Cừu Địch một cái, sau đó tay che dưới tay che trên chạy vào nhà vệ sinh. Cừu Địch lúc này đã tỉnh hẳn, càng nghĩ lại chuyện xảy ra thì càng buồn cười:" Này, đừng quên là chính chị rủ tôi đi uống rượu đấy nhé, tôi đã cảnh cáo chị rồi."
" Tôi đâu có gọi cậu tới nhà tôi, rõ ràng cậu cố ý." Đường Anh ở trong phòng vệ sinh hét ra:
Cừu Địch không hiểu tư duy mấy cô gái, về nhà với ở khách sạn thì khác quái gì nhau đâu cơ chứ:" Đúng rồi, sao tối qua lại tới nhà chị thế?"
" Tôi, tôi cũng không nhớ ra nữa." Đường Anh hậm hực đá cửa một cái, tiếng nước chảy rào rào vang lên: