Q4 - Chương 116: Ngày qua ngắn ngủi tới xa xăm. (1)
Q4 - Chương 116: Ngày qua ngắn ngủi tới xa xăm. (1)
Một ngày nữa trôi qua, hết thảy sóng yên biển lặng, quân cờ Cừu Địch tự mình tới tập đoàn Thịnh Hoa ở ngoại ô phía tây một chuyến, có điều ngay cả cửa cũng chẳng qua được. Đó là một xĩ nghiệp hiện đại hóa, cũng giống như xã hội nhỏ phân chia tầng cấp rõ ràng vậy, Cừu Địch chỉ tới đánh giá sơ bộ thôi, y không định tìm cách trà trộn vào làm gì, không có mấy ý nghĩa.
Cũng trong ngày hôm đó Cừu Địch nhận được lời mời của Mã Thụ Thành, hai người gặp nhau ở một quán trà phía đông thành phố. Mã Thụ Thành ra tù chưa lâu nhưng đã nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, khi Cừu Địch gặp lại hắn thì cách ăn mặc đã thay đổi, một bộ trang phục mùa đông bình thường tới không thể bình thường hơn, áo phao với găng tay, đi một chiếc Huyndai cũ, trông không có chút khác biệt với người làm ăn nhỏ ở thủ đô.
Bất giác Cừu Địch liên tưởng tới Tạ Kỷ Phong lúc nào trông cũng như ông giáo làng, chẳng giống tổng giám đốc công ty không nhỏ, quả nhiên là đám già đời trong nghề, thói quen nghề nghiệp ăn sâu vào cuộc sống, tuy chọn cách riêng nhưng có điểm chung là ném họ vào đám đông sẽ không bao giờ gây chú ý.
Cừu Địch chỉ ngạc nhiên một điều, tuy Mã Thụ Thành từng hợp tác với Thôi Tiêu Thiên, Lão Phiêu, Đinh Nhị Lôi, thế nhưng ra tù rồi, còn quay về nghề cũ, nhưng mấy người bọn họ lại giữ khoảng cách rất xa. Trừ lúc chỉ huy đào bới thông tin sản nghiệp chế biến thịt lần đó thì những lúc khác Cừu Địch căn bản không biết hắn làm gì, có điều cảm giác rõ ràng, tên này không hề ngồi chơi mà có con đường riêng.
Chuyện đó cũng là hợp lý thôi, Mã Thụ Thành là loại thành tinh rồi, sức sống ngoan cường tới độ có thể so với gián, bất kể hoàn cảnh ác liệt thế nào, bọn họ cũng tìm được đạo sin tồn của mình. Chắc chắn luôn, Lão Mã tìm thấy rồi, vì khi gặp lại thì hắn hút thuốc lá Trung Hoa mềm, tay đeo đồng hồ đắt tiền, ngồi xuống gọi trà Phổ Nhị hai mươi năm, có thể đoán được, con đường kiếm tiền của Lão Mã đã khai thông rồi.
Hai người khách sáo qua loa vài câu, Lão Mã đi thẳng vào vấn đề:" Có biết tôi gọi cậu tới đây làm gì không?"
" Anh định nói chuyện mở công ty hả?"
" Cậu thấy sao?"
Cừu Địch từ từ lắc đầu, Lão Mã cười:" Xem ra tôi nghĩ không sai, cậu chỉ muốn kiếm đủ rồi thì đi, chứ không muốn kiếm ăn lâu dài ở nghề này."
Cừu Địch thấy có thể chia sẻ suy nghĩ thực sự với đồng chí già này:" Anh Mã, không phải tôi không muốn mà cái nghề này không lâu dài được, ít nhất khi anh làm lớn tới mức độ nào đó, nhất định bị chú ý, một khi bị chính quyền để ý tới thì xảy chân là sớm muộn. Quê tôi có câu, con người không thể xui xẻo mãi, nói ngược lại, con người cũng không thể không gặp xui xẻo, trong nghề này xui một lần là khó mà gượng dậy."
" Ài, tôi cũng chẳng ưa gì nghề này, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác nên phải làm thôi." Mã Thụ Thành cưới, đột nhiên hỏi:" Yêu Cơ thế nào rồi, bây giờ cô ấy sống có tốt không?"
" Thời gian qua tôi ít liên hệ với cô ấy, điều ấy chứng tỏ cô ấy sống không tệ." Cừu Địch mới đầu muốn để Quản Thiên Kiều vào An ninh quốc gia là có phần toan tính, nhưng sau này y cũng tránh liên hệ với Quản Thiên Kiều, để cô dần thích ứng với cuộc sống mới trong thể chế, để cô dính líu tới đám người họ không hay ho gì:
Mã Thụ Thành gật gù, cảm thán:" Sau khi tôi vào tù, người mà tôi lo lắng nhất là cô ấy, có điều về sau phát hiện ra cô ấy có chốn về không tệ, tôi phải cám ơn cậu."
Cô gái đó như có ma lực nào đó vậy, trước có Mã Thụ Thành lo lắng, sau được Lão Đổng quan tâm, Cừu Địch tranh thủ hỏi điều mà y vốn thắc mắc đã lâu:" Anh chỉ quan tâm tới cô ấy thôi à, thế còn Để Phiến, Nhị Bì, Lão Phiêu thì sao?"
" Ép con gái nhà lành làm đĩ với cam tâm làm đĩ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau." Mã Thụ Thành không giải thích rõ ràng, có lẽ là quan hệ đôi bên chưa đủ hắn chia sẻ, hoặc có lẽ hắn thấy không cần nói rõ hơn ở vấn đề này:" Đây là thế giới lưỡng cực, không có người xấu chuyện xấu thì người tốt chẳng có ý nghĩa gì, ba người cậu nhắc tới với cả tôi chính là người tìm được thú vui trong chuyện xấu, cậu thì có vẻ là thứ lạc loài."
" Hả, tôi làm sao lại là lạc loài?"
" Vì cậu không cam lòng làm người tốt, không muốn làm kẻ xấu chứ sao?"
" À, loại người đó đáng phải phỉ nhổ." Cừu Địch cười tự trào:
Lão Mã cười phá lên, em gái phục vụ đưa trà tới, định pha trà cho hai người, Lão Mã xua tay bảo không cần, tự mình pha trà:" Có điều tôi thích loại người như cậu, phương thức làm việc của chúng ta khác nhau. Ví dụ như tôi, một ủy thác kiếm được bao tiền thì chỉ một mình tôi biết, tôi sẽ dùng cái giá nhỏ nhất để hoàn thành công việc, lấy đi hết lợi ích, người khác chỉ kiếm cái công vất vả thôi, nhưng họ chẳng có gì để nói, vì họ đâu biết tôi kiếm được bao nhiêu."
" Còn cậu thì khiến tôi bất ngờ, một ủy thác kiếm được bao nhiêu chẳng những nói ra, đến khi chia tiền cũng công khai công bằng, không ai nói được gì ... Nói thẳng ra là tôi cũng ghen tỵ với cậu. Lão Phiêu và Để Phiến là cái loại khó bảo, đa số trường hợp tôi không chỉ huy được họ, bọn họ làm việc theo tâm trạng tốt xấu. Cậu thì khác, vung tay một cái là họ lật đật chạy tới."
" Không dễ dàng như anh nói, tôi cũng lo lắm, thấy mình giống như đang đi trên dây vậy, hơn nữa còn là một chân đã lơ lửng rồi, có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào, chẳng may ngã xuống làm các anh em liên lụy theo, tôi không tha thứ được cho bản thân." Cừu Địch buông tiếng thở dài:
Lão Mã đã thuần thục pha trà xong, đẩy một chén tới trước mặt Cừu Địch:" Người khác nói những lời này tôi coi như đánh rắm, cậu nói thì tôi tin."
Cừu Địch cầm chén trà lên, không quen loại trà này, có cái vị mốc, nhấp môi theo phép lịch sự mà thôi:" Vậy tôi phải làm sao?"
" Đây chính là mục đích tôi tìm cậu, trong cái nghề này khó nhất không phải là làm sao kiếm được tiền, mà là làm sao kiếm được tiền rồi có thể rút lui không để lại hậu họa kìa." Mã Thụ Thành nói tới đó dừng lại nhìn Cừu Địch, không hề thấy y tỏ ra đề phòng gì, thực sự chăm chú lắng nghe: