Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 696 - Q4 - Chương 115: Thương Trường Tình Trường Chốn Tranh Đấu. (5)

Q4 - Chương 115: Thương trường tình trường chốn tranh đấu. (5) Q4 - Chương 115: Thương trường tình trường chốn tranh đấu. (5)

Cừu Địch đứng ở đó rất lâu, cho tới khi nhìn thấy một loạt những chiếc xe màu đen đi qua, đứng tới khi đường phố vắng tanh, trừ người lính mặt trơ trơ đứng gác không còn ai nữa. Bỗng dưng Cừu Địch thấy cô đơn, ánh mặt trời sáng rực trên không tựa hồ chỉ mang tới cái lạnh, cái thành phố này, y mãi mãi không quen, mãi mãi là người lạ, y vừa hận lại yêu nó.

Chẳng biết trong lòng mình nghĩ cái gì nữa, Cừu Địch theo địa chỉ ghi trong hóa đơn đi lấy quần áo, giày cho Đới Lan Quân, sau đó tới nhà cô. Ôi, mỹ nữ này thật đúng là, đứng nhìn từ xa thì thật xinh đẹp, tới gần mới nhận ra là chẳng mỹ hảo như thế, bộ quần nào này giặt cả tháng rồi, chưa mất là may.

Mặc dù Đới Lan Quân đã nói đó là khu tập thể cũ, Cừu Địch vẫn không ngờ rằng nó lại cũ kỹ đến thế, kiến trúc của dãy nhà tập thể chắc là phải từ thập niên 70 đi, không chừng còn từ thập niên 60. Cầu tháng máy chắc chắn là không có rồi, nhà cửa nhìn đâu cũng thấy dấu vết cơi nới, đua ra thụt vào mấp mô, ngẩng đầu lên thấy đầy móc quần áo, đệm chăn …v ...v ...

Nếu bảo có gì khá một chút thì đó là rất nhiều cây lớn, nhưng nếu ở tiểu khu cao cấp, nó là cảnh đẹp, ở đây ánh nắng xuyên qua tán lá, cắt xẻ loang lổ chỉ khiến bầu không khí càng u ám, cũ kỹ.

Sân văng tanh, toàn lá rụng.

Cừu Địch bước lên bậc thang sứt mẻ, loại có dốc ở giữa để dắt xe đạp, đi lên tầng ba mở cửa vào phòng. Cái nhà này … thật là hết nói, ai mà dám tin là một mỹ nữ sống trong đó chứ, chẳng khác nào đống hỗn loạn, chắc là lâu lắm rồi cô ấy không về, trà kỷ đả phủ lớp bụi dày, bàn cơm thậm chí còn có thức ăn thừa đã mốc, tủ lạnh khỏi phải nói, toàn bộ là đồ siêu thị, quá nửa hết hạn.

Tệ hơn cái nhà tạm bợ của Cừu Địch nữa, bà chị này sống kiểu gì thế?

Trước tiên mở hết cửa cho thông thoáng đã, Cừu Địch tới chỗ quản lý, nộp một đống tiền Đới Lan Quân còn nợ, không hề ít, tần 1000 đồng, y còn nghe ông già ở đó lải nhải mắng một hồi.

Đi ra tới hiệu tạp hóa đầu tiểu khu mua găng tay, khẩu trang, chổi, nước cọ rửa, về dọn vệ sinh.

Đây đúng là một bà chị ngốc không biết lo liệu cuộc sống mà, đoán chừng hồi nhỏ được cha mẹ chiều hư rồi, quần áo mang đi giặt một tháng không lấy tưởng là tệ lắm, nhưng chưa là gì so với cái nhà. Cứ coi như công việc đặc thù thường phải đi xa không về nhà đi, nhưng bàn ăn không dọn, chăn trên giường không gấp, dưới giường ném đống vật phẩm nữ nhân. Khi Cừu Địch quét đất còn phát hiện ra một đôi tất vo tròn nhét trong giày thể thao, mùi như chuột chết ... Tới đây không cãi được nữa đúng không? Không thể đổ cho công việc nữa đúng không?

Ôi mỹ nữ này chỉ đẹp bề ngoài thôi.

Có điều Cừu Địch lại thấy nhẹ nhõm, nếu thực sự hôm nay tới đây là cung điện công chúa, có lẽ y sẽ tránh xa cô.

Căn nhà khá rộng rãi, hai gian phòng ngủ, lớn một nhỏ, một gian phòng khách kiêm luôn phòng ăn, một nhà vệ sinh và một cái bếp chật hẹp chỉ đủ xoay người, tổng cộng tốn mất của Cừu Địch một tiếng dọn dẹp sơ qua, chiến tích là 5 túi lớn ném thẳng vào thùng rác dưới lầu.

Tiếp đó mới là lau dọn tỉ mỉ, Cừu Địch cũng không phải là người quá cầu kỳ sạch sẽ, nhưng y đã quá quen với công việc tay chân từ nhỏ nên không ngại. Lau từ nhà tới giá sách, lâu rất kỹ, lau cả cửa kính, chẳng mấy chốc biến gian phòng bừa bộn thành căn nhà nhỏ ấm áp sáng sủa.

Phải công nhận chất lượng công trình thời đó tốt, cũ kỹ thiếu tiện nghi một chút, Cừu Địch kiểm tra tỉ mỉ không phát hiện chỗ nào bị bong tróc tường, không thấm rò rỉ nước.

Dọn dẹp xong xuôi rồi Cừu Địch mới vào khuê phòng của chị Đới, bố trí thật giống tính cách của cô, tủ đầu giường không ngờ lại là mô hình xe tăng, tới mười mấy cái liền, trên tường treo toàn mô hình súng kích cỡ thật, một loạt sách quân sự, chính giữa giá sách là ảnh khi cô tòng quân.

Một bức ảnh rất tươi sáng, Đới Lan Quân khi đó mới mười mấy tuổi, hai má bầu bầu, tóc ngắn, đen hơn bây giờ, cười rất sáng lạn, tay trái chống hông, tay phải giơ hai ngón ra, hết sức đơn thuần đáng yêu. Ảnh có hơi ố rồi, Cừu Địch cầm bức ảnh lên xem, chẳng biết có phải là do tính hẹp hòi của nam nhân không, nhìn bức ảnh y không khỏi nghĩ tới, trên vai cô là nụ cười của một nam nhân khác.

Không phải mình.

Cừu Địch lặng lẽ đặt bức ảnh xuống, đứng dậy, thong thả đi quanh ngôi nhà nhỏ này một lần, ánh mắt chứa đầy sự hâm mộ, lòng thì thoáng chút chua xót. Y tự nhận mình không phải loại người hám lợi thực dụng, nhưng đối diện với tài phút vượt qua năng lực của mình, y không thể nào bình thản được. Giống như sống trong thành phố này, sự ung dung không thuộc về người phiêu dạt bọn họ, cũng giống như ban công tràn ngập ánh nắng này, có thể nhìn thấy sự ấm áp trong những ngôi nhà, cũng không thuộc về người không nhà không nghề nghiệp như y.

Dựa vào ban công, nhìn căn nhà nhỏ, một nửa trong lòng nghĩ, tựa hồ là cảnh cùng Đới Lan Quân kết hôn sinh sống trong tiểu trúc, bận bịu cả đời cũng không phải là lựa chọn tệ. Bọn họ quen nhau chưa lâu, thời gian ở bên nhau không nhiều, nhưng cứ như có sức hút vô hình kéo họ lại, tính cách hai người không thể nói là giống nhau, nhưng có nhiều sự đồng điệu trong suy nghĩ.

Một nửa thì nghĩ tới thời mới tới thủ đô, lần đầu bị lừa còn có một người bạn học, người bạn đó không lâu sau rời khỏi mảnh đất thương tâm này. Mấy năm sau đó Cừu Địch mới nhận được tin nhắn của hắn từ một thành phố khác gửi tới, hắn nói, chúng ta sống trong thành phố, giống như những chiếc xe chở rác nửa đêm ra vào thành phố, tất cả sự bẩn thỉu, thối nát của thành thị đều do chúng ta gánh lấy, rồi có một ngày chúng ta cũng giống đống rác thối ra ở đó chẳng ai để ý.

Đúng vậy, khi ấy Cừu Địch thấy rằng người bạn không rõ tung tích đó nói rất đúng, y cảm thấy mình sắp thối rữa rồi, hơn nữa chẳng còn cách nào hết, vẫn cứ phải theo phương hướng đó nát tới cùng.

Hồi đó chính vì cảm xúc ấy mà Cừu Địch hơi chút lại xách ba lô lên đi du lịch, muốn cứu vớt tâm linh mình ... Khi đó cứ thích mấy câu có vẻ sâu sắc như thế, bây giờ nghĩ lại thấy bản thân thật non nớt, đa sầu đa cảm, ngốc nghếch làm sao.

Cừu Địch khép lại cửa căn nhà nhỏ lại, rất ấm áp, nhưng đó vẫn không phải căn nhà của mình, y không ngại quỳ gối vì một cô gái, nhưng y không bao giờ sống dưới váy một cô gái.
Bình Luận (0)
Comment