Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 695 - Q4 - Chương 114: Thương Trường Tình Trường Chốn Tranh Đấu. (4)

Q4 - Chương 114: Thương trường tình trường chốn tranh đấu. (4) Q4 - Chương 114: Thương trường tình trường chốn tranh đấu. (4)

Cừu Địch vội vàng tới Mộc Tê Địa thì đã là buổi chiều rồi, cơm còn chưa kịp ăn, trong điện thoại giọng điệu Đới Lan Quân rất gấp gáp, cứ như một khắc sau mà không gặp được y thì cô sẽ chết vậy, trên đường đi còn gọi liền mấy cuộc điện thoại thúc giục, làm lòng y như có lửa đốt, không rõ xảy ra chuyện gì.

Khi vừa xuống xe một cái liền thấy Đới Lan Quân đang kiễng chân nhìn trái ngó phải, vừa thấy Cừu Địch, cô liền chạy nhanh tới, sau bức tường cao lớn canh gác nghiêm ngặt kia là đơn vị công tác của cô. Một dải này đường xá rất rộng rãi, giao thông thuận tiện, nhưng không tấp nập cho lắm, xe qua xe lại toàn là xe công.

Nghe nói trên lịch sử nơi này từng trồng rất nhiều cỏ mục túc vào thời Minh, chuyên môn cung cấp cho ngựa của hoàng đế, được cư dân nơi này gọi là Mục Túc Địa. Về sau do vấn đề phát âm, nhầm thành Mộc Tê Địa.

Đới Lan Quân giống như ăn trộm vậy, nắm lấy tay Cừu Địch vội vàng kéo tới góc tường che khuất bởi những cây cổ thụ tán lá rậm rạp.

Cừu Địch lúc này tâm trạng rất phức tạp, lo lắng hỏi:" Có chuyện gì thế?"

" Nhớ anh quá, hì hì ... Đừng động đậy, ngoan, cho em năm phút." Đới Lan Quân cười tới hai mắt híp thành khe hẹp, tay đưa ra ôm mặt Cừu Địch kéo xuống, hôn lên môi y, có vẻ thực sự nhớ nhung:

Cách Đới Lan Quân hôn giống như tính cách của cô, cực kỳ chủ động, cực kỳ mang tính xâm lược, giống hệt cái lần đầu tiên hai người hôn nhau, khi Cừu Địch còn chưa kịp phản ứng thì cái lưỡi thơm của cô đã tiến tới, nóng lòng tìm kiếm mục tiêu, tách răng của y, tiến sâu, tham lam mút lưỡi y. Rất nhanh đưa Cừu Địch vào vòng xoáy vô tận, y hôn lại, ôm chặt, mọi cảm xúc khác bay biến, chỉ có sự hạnh phúc lan tỏa toàn thân.

Thế nhưng trong cảm giác hạnh phúc đó lại dính vào chút tỳ vết, nụ hôn nóng bóng, điêu luyện của Đới Lan Quân khiến Cừu Địch đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó, y cũng đang chìm đắm trong hạnh phúc thế này thì Đới Lan Quân gọi ra hai chữ " Thế Thành". Lại nghĩ tới trong chiếc di động của tên Du Thế Thành chưa từng gặp mặt đó lưu giữ bức ảnh chỉ mặc đồ lót của Đới Lan Quân, dáng vẻ vô cùng phóng đãng ... Tức thì ghen tuông dữ dội bùng lên, Cừu Địch biến thành dã thú ....

Cừu Địch một bên say sưa ngấu nghiến đôi môi hồng mềm mại, quấn chặt chiếc lưỡi thơm, mút nước miếng của Đới Lan Quân một cách điên dại, tay đưa chui vào áo của cô, vầy vò bầu ngực, đầy đặt mà săn chắc, mềm mại trơn mịn, hết nắn lại bóp, không quên trêu ghẹo hai núm vú đã tấy lên như mời chào, làm Đới Lan Quân trong nụ hôn nồng cháy thi thoảng phải phát ra tiếng rên khe khẽ.

" Á, đau em ... Đáng ghét, người ta nhìn thấy đấy." Đới Lan Quân thấy Cừu Địch như muốn cởi áo mình ra, kinh hãi đánh bạt tay y, đẩy mạnh một cái, nhảy ra sau:

Cừu Địch quệt môi thở dốc, nhìn Đới Lan Quân lùi sát vào tường, lúc này cô kiều diễm tới mê người, gò má đỏ như máu, đôi mắt hàm chứa xuân tình, cánh môi bị hôn tới bóng lên, bầu ngực không ngực phập phồng bởi nhịp thở ngắn gấp gáp, tà hỏa trong lòng y dịu đi đôi phần:" Anh thấy em kích động như thế, anh tưởng em muốn dã chiến chứ."

" Đồ lưu manh." Đới Lan Quân cười khúc khích, thuận tay nhéo thật mạnh lên mặt Cừu Địch, còn cảnh giác nhìn bốn xung quanh, lại nhìn gương mặt thoáng cái đã ỉu xìu của Cừu Địch, cô hiểu lầm, nhướng mày lên chất vấn:" Kỹ xảo hôn của anh chẳng tiến bộ gì cả. Có nhớ em không?"

Cừu Địch định nói gì đó nhưng lại thôi, đầu ghé tới:" Không có thực tiễn thường xuyên thì làm sao tiến bộ được?"

Đới Lan Quân nhoẻn miệng cười, tay trái xỉa vào trán y, ngăn cản ý đồ muốn thực tiễn, nhìn về phía cổng:" Không kịp nữa đâu, đợi em trở về nhé."

" Sao thế?" Cừu Địch ngạc nhiên hỏi:

" Em nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, hai tiếng sau phải xuất phát, bây giờ đã hết gần một tiếng, ai bảo anh tới chậm. Em còn một đống chuyện chưa xử lý, nhưng mà nhớ tới anh ..." Đới Lan Quân phồng má, hiếm một lần làm nũng, sau đó mọc túi ra an bài từng việc một:" Hóa đơn giặt quần áo này, đi lấy hộ em nhé, có cả giày nữa đấy. Còn cả tuần trước quản lý giục nộp tiền hai lần rồi, em còn chưa về nộp tiền giữ nhiệt, đừng để ống bị đóng băng, anh đi lo liệu hộ em luôn ... Đây là chìa khóa cửa, đây là địa chỉ nhà em ..."

Một đống chuyện lặt vặt được Đới Lan Quân giao cho Cừu Địch, thậm chí đưa cho y cả thẻ ngân hàng với mật khẩu, thoáng chốc đó làm y có cảm giác vợ mình chuẩn bị đi công tác xa, giao dặn việc nhà, trong lòng nhen lên chút xúc động:" Em có nhà riêng à?"

" Là nhà cũ của đơn vị trước kia, tiểu khu kiểu cũ, cha mẹ em sớm chuyển tới nhà mới, bên đó đang đợi giải tỏa, nhưng cả đống cán bộ già sống ở đó, ai mà chọc vào nổi cơ chứ? Nhà đầu tư cũng chịu thua luôn cho nên đành gác ở đó." Đới Lan Quân đang dặn dò, chợt phát hiện ánh mắt Cừu Địch nhìn mình ôn nhu, bật cười trêu chọc:" Đó là hồi môi mà cha mẹ chuẩn bị cho em đấy, anh muốn thuê hay là muốn ở lâu dài?"

Cô em này trực tiếp thật đấy, làm Cừu Địch có chút xấu hổ, cười ngượng:" Đúng rồi, Lão Đổng nói nhà em chỉ có một mình em, chắc chắn còn có nhà hả? Thế có tuyển con rể không?"

Đới Lan Quân bị sự lúng túng của Cừu Địch làm cười phá lên:" Có chứ, tuyển nhiều năm rồi, nhưng mà người ứng tuyển không qua được đôi mắt của cha em ... Hay là đợi em trở về, dẫn anh đi phỏng vấn nhé."

" Thôi đi, anh không chịu nổi đả kích đâu, một hỏi tới xuất thân, hai hỏi tới bằng cấp, ba hỏi tới công tác, bốn hỏi tới thu nhập, anh chẳng thấy mình có cái nào hợp cách cả ..." Cừu Địch nghĩ tới lời Lão Đổng nói hôm nọ mà nản chí, không ngờ người bị siết chặt, không đề phòng bị Đới Lan Quân ôm lấy rồi:

Đới Lan Quân nhón chân lên hôn Cừu Địch một cái, lại nhéo má y cái nữa, giống như trêu chọc đứa em trai nhà bên, cô không bao giờ muốn nhìn vẻ mặt sa sút của Cừu Địch:" Đừng nản chí, năm xưa Mao chủ tịch vào thủ đô còn là quản lý thư viện cơ mà, hơn nữa chỉ là tạm thời nữa."

Cổ vũ, đây chắc chắn là lời cổ vũ, cô ấy bật đèn xanh cho mình rồi phải không? Cừu Địch hít sâu một hơi:" Cũng phải, Mao chủ tịch có tới bốn vợ, anh chẳng lẽ không cưới nổi em à?"

" Mơ đi chưa gì đã đắc ý ..." Đới Lan Quân còn định nói nữa nhưng điện thoại kêu rồi, cô không nghe máy cũng biết là chuyện gì, nói thật nhanh:" Em phải đi đây ... Nhớ làm hết những việc em dặn, thuận tiện quét dọn sạch nhà em nhé ... Anh muốn tới đó ở thì cứ ở, nhưng đừng dẫn Bao Tiểu Tam và Bảo Đản tới nhà em uống rượu đấy, cẩn thận em xử lý anh ..."

Nói xong hôn nhanh Cừu Địch một cái, tựa hồ chưa thỏa lại hôn cái nữa mới vẫy tay tạm biệt, cô vừa chạy vừa nghe điện thoại, nhanh chân chạy qua cổng. Cánh cửa sắt đóng lại, chỉ còn Cừu Địch đứng đó si dại, trên môi vẫn thoảng hương thơm.
Bình Luận (0)
Comment