Q4 - Chương 118: Ngày qua ngắn ngủi tới xa xăm. (3)
Q4 - Chương 118: Ngày qua ngắn ngủi tới xa xăm. (3)
" Mẹ nó chứ, mấy đứa Hoa Kiều nhãi ranh đó rốt cuộc muốn làm cái gì chứ? Tôi cứ tưởng mình đã tìm ra chút liên quan, bây giờ cậu nói thế làm tôi hồ đồ luôn rồi." Mã Thụ Thành mệt mỏi than thở, bố cục thực sự quá lớn, manh mối tuy nhiều nhưng chẳng giúp được gì, chỉ khiến người ta thêm loạn trí:
" Còn có chuyện khiến anh hồ đồ hơn nữa cơ, công ty đầu tiên mà La Trường Hoan tìm tới là Cáp Mạn, với phong cách của Tạ Kỷ Phong, nếu không đủ lợi ích, không đủ an toàn, hắn sẽ không tham gia. Tôi đoán ban đầu hắn chỉ lấy phí trung gian, đẩy vụ này cho chúng tôi, nhưng sau đó hắn lại tham gia, chuyện này rất đáng ngờ, hắn có được đảm bảo gì? Một người bạn của tôi ở Cáp Mạn kể, người giới thiệu Cáp Mạn cho La Trường Hoan là Cty du lịch quốc tế Hoa Hâm. Nếu như Hoa Hâm cũng tham dự vào việc này thì tôi chịu chết rồi, nghiệp vụ của bọn họ không có liên quan gì hết." Cừu Địch nhún vai, Đường Anh hình như bị đẩy ra khỏi vụ này cho nên không biết gì:
" Vậy chỉ còn một biện pháp thôi."
" Biện pháp gì?"
" Chúng ta mô phỏng xem làm thế nào mới có thể gài được đám người này, kiếm lấy một khoản lớn ... Ý tôi là, giả thiết chúng ta chính là người đang lập kế hoạch phi vụ này, vậy phải làm sao để tối ưu hóa lợi nhận. Tiền đề là, đầu tư tiền kỳ phải nghìn vạn, lợi nhuận tới hàng trăm triệu mới đó lấp đầy miệng bọn họ." Mã Thụ Thành nói xong liền bế tắc, vì sao à, bọn họ đã thao tác khoản tiền lớn như vậy bao giờ đâu, làm sao mà tưởng tượng ra cho được chứ, nếu bây giờ hắn có nghìn vạn thì nghỉ luôn cho rồi, làm ăn gì nữa: " Thôi, tôi thua, không tưởng tượng ra được."
" Chuyện này, chúng ta không coi nó là tiền, chỉ coi như phép tính con số, có lẽ dễ tưởng tượng hơn đấy ..." Cừu Địch có góc độ suy nghĩ khác:" Tôi thấy đợi thêm một thời gian đi, cái ổ số 81 kia thế nào cũng có liên quan, tôi nghĩ tới một câu danh ngôn, có phải là núi đông hô hào, núi phía tây đuổi sói không?"
" Hả, cậu nói thế là sao?" Mã Thụ Thành nghe mà không hiểu:
Cừu Địch giải thích, đó là cách mà ở nông thôn vây núi săn lợn rừng vẫn thường hay dùng, một đám người già trẻ nhỏ căn bản không có sức chiến đấu la hét trong núi, gõ nồi ném đá, đuổi lợn rừng ở trong núi ra. Còn những thợ săn tay cầm sẵn vũ khí sắc bén rình rập ở trong góc không ai chú ý, bất thình lình nhảy ra cho một phát trí mạng.
Mã Thụ Thành hiểu ra, chú nhóc này thông minh hơn hắn nghĩ nhiều, sở dĩ nói là thảo luận thỉnh giáo gì đó chẳng qua là giữ thể diện cho hắn thôi, chứ bản thân đã có suy tính rồi:" Nghe hợp lý đấy, cậu nói tiếp đi."
" Tôi thấy, toàn bộ mục tiêu mà chúng ta liệt kê ra, nhìn thấy, đều không đủ phân lượng, khả năng chỉ là làm loạn lên để che mắt, hoặc dụ dỗ con mồi thôi, cho nên mục tiêu lớn nhất là ..." Cừu Địch chấm nước trà viết mấy chữ xiêu vẹo, tập đoàn Thịnh Hoa:
Lão Mà lẩm bẩm:" Cậu dọa chết tôi rồi đấy."
" Thế thì chắc là tôi đoán đúng rồi, không dọa được anh thì làm sao tính là chuyện lớn, nếu chỉ là mở thị trường, nhảy vào bán sản phẩm thì quá đơn giản rồi ..." Cừu Địch nhớ tới không phải là đạo lý trong rừng, mà điều thấy được ở Trường An, mục tiêu thực sự luôn là cái khó có khả năng nhất, không nhất định là Thịnh Hoa, vậy thì chắc chắn phải lớn hơn Thịnh Hoa:
Một doanh nghiệp trị giá hàng tỷ à? Thằng nhóc này cũng dám nghĩ thật, Lão Mã vốn tới đây khuyên Cừu Địch mở công ty, nhưng chứng kiến sóng sau xô sóng trước như vậy, bản thân hắn manh nha sinh ý định rút lui rồi.
Người ta hay có câu, phải thoát ra khỏi vùng an toàn của mình, kỳ thực ai nấy đều ra sức mở rộng và củng cố vùng an toàn của mình, đẩy người khác vào chỗ nguy hiểm thôi, chỉ kẻ ngốc mới tin vào luận điệu đó.
Trong cái thành phố đúc bằng bê tông cốt thép này cũng vậy, nơi này chẳng thích hợp cho con người sinh sống nên mỗi người đều ra sức gây dựng hoàn cảnh nhỏ an toàn của mình, ở trong hoàn cảnh đó rất khó cảm giác được thay đổi của khí hậu biến đổi của các mùa.
Trong một biệt thự cao cấp nào đó Hoa Uyển Lục Thành, Du Thế Thành thắt dây áo ngủ, xuyên qua cửa kính trong suốt nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, nhà cao tầng san sát, dòng xe thưa thớt cùng với đoàn người như kiến.
Khi ở vào vị trí đủ cao, lấy ánh mắt trên cao cúi xuống nhìn chúng sinh đông đúc phía dưới, mang lại cho người ta cảm giác ưu việt mạnh mẽ, lẫn với một chút thương hại. Cũng giống như những người đeo khẩu trang vì miếng ăn bôn ba dưới kia không sao hiểu được cuộc sống của giai cấp đặc quyền, hắn cũng không hiểu những người đầu tắt mặt tối mỗi tháng kiếm vài nghìn, làm sao có thể chịu được cuộc sống phi nhân tính như thế.
Du Thế Thành tay cầm bình phun nước, phun nước cho cây quất vàng, trúc phú quý ở trên ban công, cây trúc xanh mươn mướt, quả quất tròn váng rực, cùng với cảnh thành phố mùa đông tiêu điều ở ngoài cửa sổ tạo nên sự đối lập rõ ràng. Trồng ít cây cảnh đúng là có hiệu quả cải thiện tâm cảnh, khiến tinh thần uể oải do thiếu ngủ của hắn được khôi phục đôi chút.
Trong phòng vang lên khúc giao hưởng, đó là tiếng chuông điện thoại, từ trong phòng ngủ truyền ra giọng nói lười nhác quyến rũ của nữ nhân:" Honey, có điện thoại."
Du Thế Thành đặt bình phun nước xuống, quay trở về phòng ngủ ấm áp, lấy di động của mình từ cánh tay ngọc ngà, nhìn cái tên La Thành Nhân trên đó, hắn đặt tay lên môi xuỵt một tiếng. Nữ nhân kia lại chum khỏi chăn ngồi dậy, chiếc váy ngủ lục dây đeo vai quá mảnh, để lại dấu mờ trên bờ vai gợi cảm trắng hồng, cô hạnh phục ôm Du Thế Thành, hai bầu ngực no căng dán lên người hắn.
" Giám đốc La, mới sáng sớm thế này đã gọi điện thoại cho tôi rồi sao?" Du Thế Thành cười hỏi thăm:
" Ôi mệnh tôi là mệnh vất vả mà, tình hình kinh doanh không tốt, tôi ngủ được sao?" Giọng đối phương có chút mệt mỏi:
" Năm nay mọi người đều làm ăn không tốt, tôi có quen vài vị tổng giám đốc kinh doanh khách sạn, thậm chí đến trả tiền lương cho công nhân viên cũng thành vấn đề." Du Thế Thành khách khí một câu rồi hỏi:" Giám đốc La, gọi điện sớm thế này, có chuyện gì vậy?"