Q4 - Chương 126: Bởi vì trục lợi mà điên cuồng. (2)
Q4 - Chương 126: Bởi vì trục lợi mà điên cuồng. (2)
" Hoặc là chúng ta đạt thành hiệp nghị, hoặc là đường ai nấy đi ... À nếu anh định tra tấn tôi để moi tin thì cứ thử đánh tôi thương tật xem tôi có hé răng nửa lời không? Hoặc là vu cho tôi cái tội danh nghiêm trọng nào đó ném vào đồn công an xem tôi có ra được hay không?" Cừu Địch nhìn thấu ý đồ đang nhen lên trong đầu La Thành Nhân, ánh mắt sắc lạnh của người trải qua sinh tử khiến hắn rùng mình:
Lâm vào thế kẹt rồi, không dám nảy ý đồ xấu với Cừu Địch nữa, nhưng bỏ ra 500 vạn sao, bằng vào vài lời nói đó à, La Thành Nhân non gan như vậy chẳng có cơ nghiệp hôm nay:" Vậy cậu thấy tôi có trả tiền cho cậu không?"
" Không." Cừu Địch lắc đầu trả lời dứt khoát:
" Đã biết tôi không trả mà còn dám đòi à?"
" À, hiện giờ thì anh chưa chịu, nhưng rất nhanh anh sẽ chịu thôi, nhưng có khi tới lúc đó anh chẳng còn tiền mà trả tôi, tôi cũng chẳng cần nữa, người gặp xui xẻo là anh chứ đâu phải tôi, thiếu 500 vạn này tôi cũng chẳng chết được."
" Vậy thì xem ra chúng ta khó có thể đạt được thỏa thuận rồi." La Thành Nhân có sự tin của mình, hơn nữa bây giờ hắn biết có vấn đề rồi, còn sợ mắc bẫy nữa sao, chuẩn bị tốt sẽ ổn thôi, đứng dậy đi qua đi lại:" Có cần tôi xin lỗi vì hành vi của họ không?"
" Anh mà chịu xin lỗi à?" Cừu Địch đã nhận ra đây là thằng cha khá bướng:
" Đương nhiên là không, bất kể cậu là ai, bất kể cậu định làm cái gì, cứ phóng ngựa tới đây đi, tôi sẽ không cho cậu một xu, có điều tôi sẽ cho cậu hai chữ." La Thành Nhân ghé đầu vào bên tai Cừu Địch nói nhỏ:" Cút xéo!"
" Cám ơn nhé, thế là có chuyện gì thì tôi cũng khỏi phải áy náy rồi." Cừu Địch đứng dậy, thong thả nhặt lấy vi tiền, di động rồi cứ thế đi thẳng chẳng thèm quay đầu. Vừa mới đi ra tới cửa thì một đám bảo an kéo tới, gườm gườm nhìn Cừu Địch, Cừu Địch quay đầu lại:" Này ông chủ La, muốn làm gì thì quang minh chính đại mà làm đi, tôi không đánh trả đâu, dù sao tôi cũng không đánh lại được chừng này người .. Có điều nhanh thôi, anh cũng bị người ta đánh cho không đánh lại nổi đấy."
" Con mẹ nó, mày phun rắm gì thế? Muốn chết à?"
" Tới đây rồi còn dám đe dọa tổng giám đốc, mày nghĩ mày là ai."
" Hôm nay phải xin vài cái răng của thằng chó này."
Cả đám bảo an nhao nhao, đã có tên bẻ tay Cừu Địch.
" Cho y đi." La Thành Nhân tức giận rống lên, hắn chỉ mạnh miệng vậy thôi, người này cả hắn cũng không dám trêu vào:
Cừu Địch phủi bụi trên người, lấy di động ra chĩa vào mặt mấy tên bảo an, chụp mỗi tên một phát, cười rất đều giả:" Cám ơn các vị giúp lòng tôi thanh thản, hôm khác mời uống rượu nhé."
Thằng này đầu óc có vấn đề à? Đám bảo an ngơ ngác nhìn Cừu Địch thong thả đi ra khỏi cổng chính, khi bóng dáng y biến mất, ông chủ La vẫn còn đi qua đi lại. La Thành Nhân tựa như bị đụng chào vào chỗ khó nói, dù trấn an bản thân ra sao cũng không yên lòng được, rất lâu sau gọi thư ký và trợ lý tới an bài.
" Mau mau đi tìm cô Dương, rút tiền về, cứ nói chúng ta không đủ tiền chi tiên tháng này nữa, cuối năm ngân hàng tới nơi thúc nợ rồi ... Tóm lại, không cần biết cần biết lý do gì, cứ nói nghiêm trọng vào, lấy tiền về đây cho tôi ... Nhanh lên đi làm ngay lập tức cho tôi, với tình thế của chúng ta bây giờ, không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì được nữa ... Không nghe thấy tôi nói gì à, đi đi, ngây ra cái gì, lái xe của tôi mà đi. Tôi còn phải gọi điện cho Du Thế Thành, các cô tranh thủ thời gian đi."
Thư ký và trợ lý vội vàng chạy ra xe, La Thành Nhân nóng nảy chỉ đám bảo an còn đứng đó:" Ai cho các cậu đánh người, tưởng ai cũng đánh được hay sao ... Đi mau, tìm người ấy về đây, nhanh lên."
Cả đám bảo an vâng dạ chạy vội, nhưng rời cổng nhà máy là trời cao biển rộng đi đâu mà tìm chứ, cả đám như ruồi không đầu chạy lung tung. Có một bảo an nói với đội trưởng, lúc nãy có lưu lại số đối phương, viên đội trưởng vội vàng chạy về phòng bảo an, lấy số điện thoại viết trên cuốn lịch giao cho La Thành Nhân.
Đáng tiếc, điện thoại đã ở trạng thái tắt máy.
Thái độ đối phương cao ngạo như vậy khiến La Thành Nhân càng tin hơn vài phần, trong lo âu gọi điện liên tục, đều tắt máy.
Một giờ chiều máy bay của La Trường Hoan hạ cánh, có xe ra đón, lần này hắn không ở khách sạn Thiên Đô nữa, cùng với Lang Nguyệt Tư ra ngoại ô, gần với Bát Đạt Lĩnh. Ông chủ La sống xa hoa là thế mà lần này chỉ ở trong một cái nhà khách di lịch cực kỳ bình thường, còn cách nội thành tận 2 tiếng đi xe được cái rất gần cao tốc ra sân bay.
Ba giờ chiều, Cừu Địch lúc này dang nằm trong nhà Lão Phiêu, mặt trườm túi đá, bị hai tên biến thái trêu chọc cười nhạo. Y vừa mở máy ra một cái thì có mười mấy cuộc gọi nhỡ, La Trường Hoan gọi điện tới, muốn gặp nhau, Cừu Địch đòi trả tiền trước, cả hai đều cứng đầu không chịu lùi bước, nói chuyện năm phút không đạt được thỏa thuận, đối phương cúp máy trước.
Còn chưa bắt đầu đã đàm phán hỏng rồi, Lão Phiêu mắng chửi:" Cậu điên đấy phải không? Sao toàn làm mấy chuyện ngu ngốc như thế, giờ dọa đối phương dọa chạy mất rồi, có phải bị người ta đánh ngu người rồi phải không? Thời gian qua chúng ta đã tiêu ngót 20 vạn mà chưa kiếm về đồng nào đâu đấy."
" Đúng thế Cừu Địch, chuyện này chúng ta đã đầu tư không hề nhỏ, đối phương nắm chắc chúng ta đâm lao phải theo lao rồi, cậu không nên cứng đầu như vậy." Thôi Tiêu Thiên khuyên nhủ, từ thiết lập điểm giám sát tới mua sắm thiết bị, bọn họ đã phải tiêu không ít tiền rồi, chính là vì tới thời khắc quan trọng, đánh một đòn phải thắng ngay, không có thời gian dây dưa.
" Chuyện chuyên môn tôi không bằng các anh, nhưng nói tới kiếm tiền, các anh không bằng tôi đâu." Cừu Địch mặt mày âm u, y đã nhìn thấu ý đồ của đối phương chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, bất kể như thế nào y tin, La Trường Hoan và Lang Nguyệt Tư thành công một cái là biến mất ngay:" Đừng có ngốc nữa, đây chắc chắn là khoản tiền cuối cùng chúng trả cho chúng ta đấy, không xẻo còn đợi bao giờ?"
" Không thể nào, chúng không thể thiếu chữ tín như thế, chẳng lẽ chúng không sợ chúng ta tung hê chuyện này ra à?" Lão Phiêu không tin:
" Trước giờ chúng liên hệ đơn tuyến, các anh chỉ biết tôi, bọn chúng chỉ ra lệnh cho tôi, chỉ cần giết tôi rồi, vậy là xong hết, không cách nào mò tới chúng nữa, đơn giản thế thôi." Cừu Địch nói chuyện người ta giết mình mà bình thản như không:
" Tới mức đó không?" Lão Phiêu hết hồn:
" Nếu vì khoản loại nhuận vài trăm triệu, thậm chí hàng tỷ, giết một người có là gì."