Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 709 - Q4 - Chương 128: Phong Vân Quỷ Quyệt Loạn Nổi Lên. (1)

Q4 - Chương 128: Phong vân quỷ quyệt loạn nổi lên. (1) Q4 - Chương 128: Phong vân quỷ quyệt loạn nổi lên. (1)

Bao Tiểu Tam ở bên ngoài áp hẳn tai vào đường ống, cũng đã nghe thấy cầu sắt vượt qua chướng ngại, chuyện còn lại thì đơn giản rồi, vừa ra hiệu một cái, Cương Đậu liền ném lồng tới. Bao Tiểu Tam và Tóc Vàng nhận lấy mở cửa ra, tay đeo găng dốc miệng lồng về phía đường ống, đám chuột kêu chít chít liên hồi, kinh hoàng bị ném vào nơi tối om, sau đó rơi oạch một cái vào nơi hoàn toán xa lạ.

Bọn họ đã luyện tập từ trước, chỉ mất hai mươi giây đã thả xong mười lồng, tiếp đó thì khỏi cần nhặt lại lồng làm gì nữa, Bao Tiểu Tam và Tóc Vàng nhảy qua hàng rào, nhảy lên xe ba bánh, mở máy chạy luôn ... Còn sót lại vài con chuột kêu chít chít nhàn nhã ngó nghiêng, chạy trên bãi cỏ ... Í, không đúng rồi, vì sao trên lưng chúng có đeo đai gì nữa thế kia, trông mới cute mới ngốc nghếch đáng yêu làm sao.

Mấy con chuột thì trông hay thật đấy, nhưng nếu có hàng trăm con lúc nhúc trong không gian kín thì không hay tí nào đâu.

Đám nhân viên ăn cơm dưới tầng hầm há hốc nhìn từng cục từng cục lớn từ ống thông gió rơi xuống, đợi khi nhìn thấy thứ đó là cái gì thì sống lưng lạnh toát, toàn thân nổi gia gà da cóc, sợ tới đờ người. Đây không chỉ là đàn chuột còn là chuột bị bỏ đói, vừa mới rơi xuống là bọn chúng hít hít, ngửi thấy mùi thức ăn rồi, ào ào kéo tới, mặc kệ đám động vật to xác kia, chúng bâu kín bàn, không chỉ ăn thức ăn trên bàn mà còn ăn cả luôn hộp xốp đựng thức ăn.

Á á á ~~~

Tiếng thét kinh hoàng tột độ vang lên, đám nhân viên hai chân mềm nhũn, người chạy người bò, tranh đoạt, chen lấn nhau trên cầu thang thông lên mặt đất.

Từ giây phút đó đàn chuột đã mở màn cho một đêm đầy sợ hãi.

Cách đó 2 km, Thôi Tiêu Thiên lắp ăng ten ra ngoài trời, dùng máy vi tính phát ra tín hiệu một cách liên tục. Lão Phiêu thao tác một cái máy tính khác, đang cười rùng rợn:" Mặc dù đám lưu manh các cậu nghĩ ra cách sử dụng chuột tấn công, nhưng nghĩ ra trang bị cho động vật chính là tôi, không cần sùng bái tôi đâu."

" Tôi đúng là rất sùng bái anh, nhưng thiết bị điện tử gắn trên lưng chuột có tác dụng gì thế? Tôi chưa hiểu." Cừu Địch tò mò hỏi, từ trên màn hình có thể nhìn thấy bóng dáng của kỳ binh chuột, đám người được thuê ở dưới hầm đã sợ tới hồn phi phách tán, chạy sạch sẽ rồi:

" Đây chính là thiết kế kinh điển nhất đấy." Lão Phiêu mải đắc ý không trả lời:

Cừu Địch tuy có cố gắng bổ xung kiến thức ở phương diện này nhưng còn xa mới đủ, nhìn Thôi Tiêu Thiên chờ giải thích. Thôi Tiêu Thiên cười nói:" Đó mà thiết bị tiếp nhận cỡ nhỏ - mini receiver, sau khi nhận được tín hiệu tự hủy được thiết lập sắt, tụ điện duy nhất ở trong đó sẽ đoản mạnh tự nổ ngay."

" Tự nổ luôn cơ à? Ích gì chứ." Cừu Địch không tin, cái thứ to bằng móng tay đó lại có thể tự nổ, dù có nổ thì cũng chẳng có tác dụng phá hoại gì, như quả pháo tép là cùng:

Không ngờ Thôi Tiêu Thiên cười vô cùng quỷ dị:" Tôi hiểu ý anh, nhưng anh nhầm rồi, còn nghiêm trọng hơn thuốc nổ đấy, trong đó có a xít clohydric HCl, anh biết nó chảy ra sẽ có kết quả gì không?"

Đến lượt Cừu Địch sởn gai ốc, hai tên biến thái này đem ý tưởng hoang đường của Bao Tiểu Tam phát huy tới cực điểm.

Hậu quả nghiêm trọng hơn thấy ngay lập tức, bọn chuột đói khát sau khi nhận tín hiệu, a xít chảy ra trên lưng, ngấm vào lông, da, lại không cách nào trừ bỏ được thế là chúng phát cuồng.

Á ... Một người đang gọi điện thoại ngưng bặt, có hai con chuột xám chui vào ống quần của hắn, phát cuồng gặm chân hắn.

Á ... Mấy người chạy tới cửa, chân tay còn bủn rủn chưa kịp mở cửa thì bị mấy con chuột từ dây điện rơi vào người, sợ hãi đạp liên tục, đám chuột điên đó thấy người liền lao vào cắn. Bên cắn bên la hét dẫm chân, vừa dẫm được một con thì có mấy con nữa lao lên người, làm tiếng thét càng thêm thảm thiết.

Sầm ... Cửa mở ra, hai tên vệ sĩ nhận được tín hiệu cầu cứu xông vào tầng hầm, ngay lập tức bị đám người trông không khác gì nhiễm virus xác sống mặt mày méo mó, đôi mắt điên dại, mồm há hốc lao tới làm sợ tới cuống cuồng nhảy ra sau. Đứng đầu nơi nà là nữ nhân họ Dương, gào chói tai người mềm nhũn ngã ra đất, mấy con chuột chạy qua, một con quá béo đâm sầm vào cẳng chân cô ta, không leo lên được, cứ thế chạy dọc theo chân, chui vào trong váy.

" Á, cứu tôi với ..." Mỹ nữ quẫy đạp, lăn lộn, mặt cắt không ra máu, thần kinh thác loạn ra sức kéo thứ giữa hai chân ra, nhưng cô ta nằm đó, liền bị vô số con chuột lưng đeo ba lô chạy qua bên cạnh, chạy qua chân, bò lên ngừng, trừng đôi mắt bé xíu thô bỉ dẫm đạp lên thân thể.

Hự ... Cô gái đó xỉu luôn rồi, sợ quá mà xỉu.

Vệ sĩ có lợi hại tới mấy cũng bó tay rồi, chẳng lẽ rút súng ra bắt à, đỡ cô gái lên ghế sô pha trước, xua đuổi bọn chuột bám lên người, còn lại chỉ biết trơ mắt chúng chạy tới đại sảnh, chạy lên cầu thang, gặm ghế sô pha, gặm cây cảnh.

Một người cố gắng khống chế đôi tay run rẩy, bấm điện thoại cho ông chủ, lắp bắp nói không rõ lờn:" Ông chủ, có chuột, hỏng rồi, phải làm sao bây giờ?"

Bên kia im lặng mất một giây, sau đó bùng phát tiếng rống:" Cái gì, có chuột mà cũng báo cho tôi à?"

" Không phải, kế toán Dương sợ quá xỉu rồi." Tên vệ sĩ nói chuyện lẫn lộn:" Chuột đang cắn lung tung trong nhà."

" Các anh làm ăn kiểu gì thế hả, dù có là hổ cũng có cần sợ thế không? ... Khoan đã, chỗ đó làm sao lại có chuột được, mấy con? Toàn người lớn cả rồi lại còn sợ chuột à?"

" Có có mấy trăm con cơ."

" Gì, vớ vẩn, anh điên rồi hay sao, ở đâu ra chứ?"

" Thật đó ông chủ, để tôi gửi ảnh cho anh xem."

" Ọe ..."

Ảnh đàn chuột gửi qua, mấy con bị dẫm chết nhoe nhoét trên mặt đất, Du Thế Thành không có phòng bị gì thức ăn trào lên miệng, hắn kinh hoàng bụm chặt miệng bỏ chạy, vứt lại giai nhân đang cùng ăn tối. Kiếm cái thùng rác nôn vào đó, lấy tay áo quệt vội đi, tức tốc gọi điện thoại huy động người tới biệt thự số 81.

" Khống chế, nhất định phải khống chế tình hình, có kẻ đang giở trò, đừng kinh động tới hàng xóm và cảnh sát, chúng tôi tới ngay đây."

Du Thế Thành cúp máy xem đồng hồ, mới 18 giờ 30 phút.
Bình Luận (0)
Comment