Q4 - Chương 132: Nguy hiểm khắp nơi chỉ treo chuông. (1)
Q4 - Chương 132: Nguy hiểm khắp nơi chỉ treo chuông. (1)
Khi tấm màn đen bóc trần, sự thực phơi bày ra luôn luôn khiến người ta kinh sợ.
Nhưng phần đông mọi người không biết rằng, đằng sau tấm màn đen luôn có những bàn tay vô hình thao túng, thứ họ biết chỉ là điều người ta cho biết.
Sau khi tiết mục Nguy cơ trên đầu lưỡi được phát hết, Lang Nguyệt Tư quay về khách sạn Thiên Đô, nhưng lúc này đây cô không phải là khách trọ nữa mà là khách tới thăm, cô ta đi lên một gian phòng bình thường. Bên trong phòng, người đang thao tác trước màn hình vi tính quay đầu lại cười với cô, hắn chỉ vào màn hình, trên màn hình hiển thị có rất nhiều người đang thao tác, rất đơn giản, đem tin tức sao chép, chuyển đăng, rồi lại cho đăng mà thôi.
Máy đếm số tự đông đang tăng trưởng nhảy vọt, chỉ số của công cụ tìm kiếm còn nhanh hơn tính toán, bài đăng gốc được người ta chuyển đăng, chia sẻ, một cách cố ý. Người thao tác kia trông hết sức thô bỉ, mắt hau háu nhìn dung mạo khuynh đảo của Lang Nguyệt Tư, cười nói:" Ở chỗ chúng tôi, thủy quân là lực lượng dân gian hết sức vĩ đại, hiện giờ có hơn trăm tinh anh như thế đang phục vụ cô. Cô Lang, chưa tới sáng, Thịnh Hoa sẽ phải đưa ra thanh minh, mà lời thanh minh này sẽ biến thành cái tát đau nhất mà họ tự giáng vào mặt mình, như thế cô đã hài lòng chưa?"
" Vô cùng hài lòng." Lang Nguyệt Tư cười duyên:
" Vậy thù lao của chúng tôi."
" Đây chính là mục đích tôi tới đây, đúng theo yêu cầu của anh, USD, tiền mặt." Lang Nguyệt Tư lấy ra cái túi giấy ném lên giường:" Duy trì tới ngày mai, đừng dừng lại, tôi sẽ liên tục theo dõi tiến triển của các anh."
Người kia nhìn vào trong túi giấy, toàn là cọc 100 USD, vui vẻ nói:" Cô yên tâm, ban đêm chính là thời gian thuộc về chúng tôi."
Giao dịch đã hoàn thành, không cần thêm bất kỳ lời thừa thãi nào, Lang Nguyệt Tư nhẹ nhàng lui ra khỏi phòng, cô đem khăn quảng cổ kéo cao lên, che đi gương mặt đeo kính râm, ung dung đi bộ ra thang máy. Trong đại sảnh vẫn phát ra tiếng đàn du dương, người qua kẻ lại không chú ý bóng hình xinh đẹp vội vã đó đi khi nào, khi nào hòa mình vào bóng đêm vô cùng vô tận ...
Vương Trác đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Quản Thiên Kiều liền vội vàng quay về, đơn vị của bọn họ ở khu Triều Dương, cách Trung tâm hội nghị quốc gia rất gần. Mặc dù nghe An ninh quốc gia thì rất đáng sợ, nhưng đơn vị thì trông rất bình thường thôi, trừ những lúc được triệu tập ra trận, còn những lúc khác thì cũng sáng đi tối về tới ngày lĩnh lương, không khác gì công vụ viên bình thường.
Hắn chạy rất nhanh, nam nhân đang yêu lúc nào cũng dư thừa tinh lực, từ lúc ở Trường An quen biết Quản Thiên Kiều, bất kể từ sở thích hay từ công việc, hai người đều có rất nhiều điểm chung. Tuy hiện giờ mới chỉ lấy được chút thiện cảm từ tiểu mỹ nhân thôi, nhưng hai người làm việc cùng nhau, hắn tin rằng bọn họ trở thành một đôi là chuyện sớm muộn, chỉ còn thiếu thời gian và nỗ lực.
Bằng vào thủ đoạn của hắn, cô bé đơn thuần đó làm sao thoát được, chuyến này nhất định không để xảy tay như lần với Đới Lan Quân.
Thậm chí hắn còn dò hỏi ý tứ Đổng Thuần Khiết, Lão Đổng ít nhất không phản đối hắn theo đuổi Quản Thiên Kiều.
Chạy tới tầng bốn của đơn vị, quẹt thẻ mở cửa văn phòng, nơi này là khu vực giám sát dữ liệu lớn, phụ trách kiếm tra và ra soát thông tin trong một khu vực chỉ định, cũng chỉ là nói qua thì nghe dọa người thế thôi, đại đa số thời gian là kiểm tra độ an toàn của các loại thông tin mẫn cảm. Vương Trác vội vàng chạy về phía Quản Thiên Kiều, tới gần mới phát hiện ra cô đang rất chuyên tâm làm gì đó, vừa nghe thấy có tiếng động, cô lập tức tắt ngay màn hình.
Vương Trác không để ý tới hành động đó, còn hưng phấn hỏi:" Ăn cơm cùng không? Buổi chiều anh lên tổng cục làm việc, lúc về không chú ý, còn tưởng em đã tan ca về rồi."
Quan tâm ân cần như thế, Quản Thiên Kiều sao có thể không hiểu ý đồ của đối phương, có điều tâm tư của cô không ở chuyện này, nở nụ cười kẹo ngọt quen thuộc, sau đó nghiêm túc nói:" Tôi muốn hỏi anh vài chuyện, anh đảm bảo phải nói thật lòng nhé."
" Đương nhiên rồi, anh đảm bảo." Vương Trác làm động tác tuyên thệ, sau đó kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Quản Thiên Kiều, nhìn gương mặt tựa như thiên sứ gần gang tắc, tim đập thình thích, chẳng lẽ cô ấy định hỏi, anh thực sự thích em chứ?
Hoặc là sâu hơn một chút, anh thực sự yêu em chứ? Nếu là thế phải trả lời thế nào cho vừa phong độ vừa lãng mạn đây? Trả lời làm sao khiến cô ấy đỏ mặt thẹn thùng lại vui mừng, như thế đã thành công tám phần rồi.
Mới chỉ nghĩ thôi Vương Trác đã phấn khích rồi, hận không thể quỳ xuống tỏ tình tức thì.
Bị Vương Trác nhìn chằm chằm đầy mong đợi làm Quản Thiên Kiều thấy ngại, mắng thầm trong lòng, nam nhân ấy à, đôi lúc quá đơn giản:" Này anh đừng suy nghĩ linh tinh, không phải hỏi anh chuyện tình cảm cá nhân."
" Nhưng chuyện đó cũng có thể đưa lên lịch trình rồi, em nói đúng không?" Vương Trác không hề che dấu tình cảm của mình, hắn luôn thể hiện tình cảm rất thẳng thắn:
" Đừng nói vội, đợi khi nào anh có thể tiếp nhận mọi thói xấu và khuyết điểm của tôi đã, hết thảy sẽ tự nhiên mà tới thôi."
" Anh không thấy em có bất kỳ khuyết điểm nào."
" Nói vậy chỉ chứng tỏ là anh còn chưa hiểu con người tôi thôi, đừng cắt ngang, cũng đừng nịnh tôi vội, bây giờ là thời khắc nghiêm túc, nếu như anh trả lời có chút sai lầm nào, ngay hôm nay chúng ta sẽ vạch rõ giới hạn." Quản Thiên Kiều tuyên bố dứt khoát:
Vương Trác đứng nghiêm kính lễ:" Được!"
" Được rồi, tôi hỏi anh, cái nhìn của anh về hacker thế nào?" Quản Thiên Kiều hỏi xong thêm một câu:" Không cần cố kỵ gì cả, đề tài tư nhân thôi, hơn nữa không liên quan tới tôi."
Vương Trác hơi thất vọng với câu hỏi này, không phải thứ hắn mong đợi, có phần hụt hẫng nên hắn buột miệng trả lời lấy lệ:" Chẳng qua là bọn ăn trộm trên không gian mạng thôi."
Câu trả lời bản năng mới chính là ý nghĩ thực sự, thoắt cái Quản Thiên Kiều làm mặt lạnh xoay người đi:" Từ nay về sau, hết!"