Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 715 - Q4 - Chương 134: Nguy Hiểm Khắp Nơi Chỉ Treo Chuông. (3)

Q4 - Chương 134: Nguy hiểm khắp nơi chỉ treo chuông. (3) Q4 - Chương 134: Nguy hiểm khắp nơi chỉ treo chuông. (3)

Phải đợi qua 20 giờ, Du Thế Thành mới thoát được tắc đường tới biệt thự số 81 Vườn Hồng Lục Thành.

Hắn dẫn theo mười mấy người, nhìn có vẻ đều là vệ sĩ cả, ai nấy mặc vest đen rất nghiêm chỉnh, đi trên ba cái xe. Bọn họ vào cửa một cái là đóng chặt lại, chuyện đầu tiên là bắt chuột. Vì sao à? Nếu để chúng tràn sang nhà hàng xóm, ra đường là lớn chuyện ngay, cư dân ở đây toàn là người có tiền đấy.

Chuyện thứ hai, trông chừng đám chuột.

Vì lần trước xảy ra sự cố về điện, cho nên Du Thế Thành mới để lại nơi này hai vệ sĩ, không ngờ rằng giờ còn xảy ra chuyện lớn hơn. Vệ sĩ biệt thự dẫn hắn xuống tầng một, chỉ ống thông gió vị phá hỏng, hai quả cầu sắt nằm đó cùng đống linh kiện vỡ nát, chính là chỗ đối phương đột nhập. Xung quanh còn có đống chuột bị rơi chết, bị dẫm chết, máu thịt be bét, kinh tởm tới cực điểm, không khác gì hiện trường vụ án mạng.

Đã xác thực có tới mấy trăm con chuột nối nhau xông vào, dù là ai cũng không chịu nổi cảnh kinh hoàng đó.

Một vệ sĩ khác mang theo thi thể hoàn chỉnh của một con chuột đưa cho Du Thế Thành xem:" Ông chủ, một số con chuột còn đeo thiết bị điện tử này trên lưng, không biết dùng vào việc gì. Chúng tôi dùng máy quét kiểm tra rồi, hoàn toàn không có phản ứng.

Úi cha, con chuột đó tuy còn nguyên vẹn nhưng da lông thì loét hết, nhìn thấy thịt bên trong, rất kinh tởm, Du Thế Thành nhảy lùi lại né tránh con chuột, dùng khăn tay che mũi, cố gắng áp chế cảm giác ruột gan lộn nhào. Trong số những nhân viên được thuê có người tinh thông điện tử, nghe nói ông chủ đã tới, dù vẫn còn sợ vẫn phải xuống lầu, giải thích cho ông chủ nghe, thiết bị đó chứa chất hóa học làm rữa da lông của chuột, kích thích chúng phát cuồng ...

Bộp! Một con chuột trèo trên trần rơi xuống, Du Thế Thành kinh hãi hét to, vệ sĩ luống cuống chân tay bắt lấy, con chuột đó rất gian, chạy vào nhà vệ sinh, bốn năm tên vệ sĩ cao to cùng xông vào, nhưng chẳng làm gì được thứ nhỏ bé, lại còn vướng chân vướng tay nhau, oạch một cái, có tên vệ sĩ ngã dập mông.

Hai tên vệ sĩ biệt thự nhìn cảnh đó hả hê lắm, lúc nãy bị chửi như tát nước vào mặt mà, nhìn đi, tưởng bắt chuột dễ à?

Dù sao cũng đông người như thế, lại được huấn luyện, ít nhất không có chuyện thấy chuột là nhảy dựng lên trốn, lúc đầu hơi loạn một chút, rất nhanh bọn họ phân công, tổ chức, tự chế công cụ đơn giản, bắt chuột từng phòng.

Mất hai mấy phút mới bắt được bảy tám phần số chuột, ít nhất không còn cảnh nhìn đâu cũng thấy chuột nữa, sau đó dùng ga trải giường bọc đống chuột chết đó lại ném ở đại sảnh. Nhưng người khác thì lau dọn, chẳng khác gì hiện trường thảm sát, nhất là tầng hầm, máu me be bét.

Du Thế Thành tập trung đám nhân viên thao tác lên tầng thượng, nữ kế toán phụ trách điều hành nơi này hoảng sợ quá độ, được bác sĩ đi cùng tiêm một mũi mới ổn định lại từ trạng thái điên cuồng. Lại nhìn những người ngày ngày thao tác sau màn hình, ai nấy cúi đầu ủ rũ, Du Thế Thành đã chứng kiến hiện trường, nên không chỉ trích họ, ai có thể ngờ được loại chuyện đó, cũng chẳng ai trách được họ sợ hãi.

" Dương Tình, cô sao rồi?" Du Thế Thành quan tâm hỏi nữ kế toán:

Dương Tình đeo kính to, mặt hơi tái do thiếu nắng lâu ngày, nhìn qua một cái thấy ngay là loại mọt sách, nhưng khá xinh xắn, vóc dáng cũng không tệ. Vừa tỉnh dậy là bật khóc thút thít, nước mắt rơi lã chã như chuỗi hạt đứt, khóc thương tâm tới cực độ, không nói được lời nào.

" Tôi hiểu, tôi hiểu ... Cô cố gắng ổn định lại cảm xúc đi, bây giờ đang có người nhắm vào chúng ta, muốn kéo đổ chúng ta, vì thế cần mọi người phải kiên cường." Du Thế Thành không có thời gian vỗ về giai nhân, Dương Tình cũng là một trong rất nhiều nữ nhân của hắn, nói đơn giản hơn là từng lên giường với hắn, nhìn quanh phòng:" Bằng vào lương tâm mà nói, tôi chưa bao giờ bạc đãi mọi người, vào thời khắc nguy nan này, tôi hi vọng mọi người đừng bên tôi cùng vượt qua gian khó."

" Cho tôi thêm bốn mươi tám tiếng, tôi sẽ bố trí nơi khác cho mọi người, không ở lại đây nữa, ai đồng ý làm tiếp thì làm, ai không muốn làm tiếp, tôi vui vẻ tiễn đi, tiền thù lao sẽ không thiếu mọi người một đồng, còn hỗ trợ thêm ... Chúng ta vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, bao nhiêu tiền trong tay chúng ta như thế, nếu để xảy ra vấn đề, tôi cũng phải gánh trách nhiệm, tiền ..."

Tiền ... Tiền ... Du Thế Thành vừa nói tới chữ tiền thì toàn thân lên cơn co giật, vụ tấn công bất ngờ này, nếu như không phải chỉ để gián đoạn công việc của bọn họ.

" Hỏng rồi, mau mau kiểm tra xem liệu có kẻ nào thừa cơ đột nhập vào máy vi tính của chúng ta không?" Du Thế Thành khẩn trương hét lên:

Chuyện này còn đáng sợ hơn cả bị chuột tấn công, mấy người thao tác đều lao khỏi phòng chạy xuống lầu, ngay cả nữ kế toán cũng sợ hãi bò khỏi giường, không còn nghĩ tới bi thương gì nữa. Du Thế Thành lại là người cuối cùng đuổi theo, tiến vào phòng thao tác ở tầng hầm đã phun thuốc xịt phòng ngạt thở, tất cả n hanh chóng kiểm tra tài khoản, xem lịch sử giao dịch. Lát sau nữ kế toán thở phào:" May quá, may quá, không có gì khác thường, tiền vẫn an toàn, không mất đồng nào."

Tiền an toàn à?

Du Thế Thành hoang mang, nếu bị mất tiền thì hắn còn hiểu được, không ai đụng vào thì vô lý quá rồi, đi đi lại lại trong phòng, nếu không vì tiền thì không hiểu nổi động cơ của bọn chúng nữa, muốn làm cái gì? Chẳng lẽ thả chuột vào để chơi đùa thôi sao, bọn chúng tốn công chuẩn bị nhiều chuột như thế, còn có thiết bị tự chế nữa ...

Hắn vừa đi vừa lấy điện thoại ra, trong điện thoại mắng chửi ai đó mất mười ngày mới tìm ra được cái tên, hung dữ nói:" Lão Độc, có người lần thứ hai chọc tới chỗ tôi rồi, anh mà không làm được cái rắm gì hết thì tôi đổi người đấy ... Hắn vừa rời Lục Thành đi chưa được một tiếng, anh biết phải làm gì rồi chứ?"

Ra lệnh xong Du Thế Thành vẫn không sao yên tâm được, cảm giác trên đầu như đang treo lủng lẳng một thanh gươm, có thể chém xuống bất kỳ lúc nào.

Đúng lúc này nữ kế toán lại như sợ chưa đủ chuyện, nhắc một câu:" Ông chủ, liệu có liên quan tới giám đốc La không?"

" Ý cô là gì, sao lại liên quan tới La Thành Nhân?" Du Thế Thành ngớ rất một lúc rồi hiểu ngay:" À, phải rồi, trưa nay hắn vừa mới rút tiền đi."

" Đúng, tôi vừa mới xử lý xong sổ sách cho anh ta thì nơi này xảy ra chuyện, liệu có phải ... Có phải anh ta nghe thấy chút phong thanh nào đó không, làm sao có thể trùng hợp như thế được chứ?"
Bình Luận (0)
Comment