Q4 - Chương 136: Nguy hiểm khắp nơi chỉ treo chuông. (5)
Q4 - Chương 136: Nguy hiểm khắp nơi chỉ treo chuông. (5)
Lúc này 21 giờ 20 phút, truyền dữ liệu xong, Lão Phiêu và Thôi Tiêu Thiên nhìn Cừu Địch, tựa hồ đều không hiểu vì sao y lại đi cảnh báo nữ nhân đó. Cừu Địch không giải thích cho họ, nhắc:" Bọn chúng sắp chạy rồi đấy, nhanh chút đi."
" Đừng mơ, tôi sao có thể cho chúng yên ổn rút lui như thế." Lão Phiêu nhấc laptop đặt lên đùi:
Thôi Tiêu Thiên giúp đỡ, kéo ăng ten ra ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu cười dâm tiện:" Trung tâm chỉ huy đã chính thức thành lập, tiếp theo xin mời vị chỉ huy béo nhất trên lịch sử, đồng chí Lão Phiêu lên sân khấu."
" Ha ha ha, nếu để cảnh sát biết, thế nào cũng lột da lão tử rán mỡ, ke ke ke ..."
Lão Phiêu cười quái dị dâm tiện, vừa ấn enter một cái, trên màn hình của hắn liền hiển thị những chấm đỏ, phải nói là rất nhiều những chấm đỏ, đó là những điểm tiếp nhận báo cáo của cảnh sát, màu lam là tần suất thông tấn của cảnh sát, hắn chọn hai điểm, trực tiếp kết nối với kênh chỉ huy giao thông, miệng lẩm bẩm gì đó chuyện cảnh sát lại đi bắt say rượu lái xe để kiếm thêm thu nhập."
" Các huynh đệ, mã xuất cảnh 0101 032 ... Bắt đầu." Lão Phiêu đúng là rất có phong phạm đại tướng, hạ lệnh một cái, rất nhanh chấm đỏ trên màn hình sáng lên, điều đó có nghĩa là có nhiều điểm báo cảnh nhận được điện thoại rồi.
Thời gian trên đồng hồ là 21 giờ 33 phút.
Cùng thời gian đó, La Trường Hoan đã tiếp nhận được dữ liệu Cừu Địch chuyển cho, không khác gì thu được chí bảo, thử chuyển hai khoản tiền, đều thành công, nhìn màn hình thông báo đã nhận được liền không kìm được nhảy cẫng lên. Đúng là hàng thật rồi, La Trường Hoan hai mắt đỏ ngầu, tay thao tác nhanh như chớp, dùng tài khoản, mật mã có được chuyển tiền ngay.
Biệt thự số 81 Vườn Hồng Lục Thành, nữ kế toán Dương Tình đang thao tác trên máy ngay lập tức phán hiện ra, sợ tới rụng rời chân tay, vội vàng báo cáo tình hình cho Du Thế Thành đang đứng ngồi không yên bên cạnh. Dương Tình vừa báo cáo, ở dưới lầu cũng phát hiện ra, liên tục có mười mấy IP khác nhau đang chuyển tiền trong tài khoản của họ đi, tức thì khiến Du Thế Thành tức muốn hộc máu.
Cũng vào thời gian đó, một chuyện bất ngờ xảy ra, một sơ xuất không ai ngờ tới, Bao Tiểu Tam và Đinh Nhị Lôi đang tiễn chân ba người Cương Đầu, Mặt Lõm và Tóc Vàng, mỗi người được cho 10 vạn, dặn dò bọn họ đừng bao giờ quay lại Bắc Kinh nữa. Đối với ba tên lưu manh mỗi ngày đi đòi nợ kiếm 50 đồng, ngủ bờ ngủ bụi ấy, 10 vạn là số tiền rất rất lớn rồi, nếu đến một thành phố cấp ba nào đó, hoặc tới huyện, trấn mở cửa hiệu nhỏ buôn bán thì số tiền này dư sức, đủ để họ ổn định cuộc sống mới.
Đó là an bài của Cừu Địch, không những ba người kia biến mất mà cả Bao Tiểu Tam và Đinh Nhị Lôi cũng phải tạm lánh đi một thời gian, bọn họ sẽ tạm thời không liên lạc gì nữa.
Sắp chia tay rồi lại có chút quyến luyến, ba thằng tiểu đệ của Bao Tiểu Tam chạy rất nhanh, mỗi người một ngả không quay đầu thì hai người thảo luận xem nên đi đâu, tính kết bạn đi cùng nhau cho vui, ai bảo họ tâm đầu ý hợp.
Mặc dù chưa chia hết tiền kiếm được, nhưng Bao Tiểu Tam hiện giờ đang rủng rỉnh tiền bạc, kiến nghị:” Hay là tới Ma Cao chơi bời một phen đi, biết đâu thắng thì sao, Bảo Đản nói ở đấy cũng nhiều gái lắm, một công đôi việc.”
Đinh Nhị Lôi không chịu:” Chúng ta ngay cả Bảo Đản còn không thắng nổi, tới đó chơi để nộp tiền ngu à, muốn chơi gái thì tới Nga và Đông Âu, ở đó chi phí ít hơn, lại được chơi gái tây, chứ tới Ma Cao thì vẫn là gà Quý Châu, gái đông bắc, có gì hay ho đâu.”
Nghe cũng bùi tai lắm, nhưng Bao Tiểu Tam ngần ngại:” Cừu Địch bảo chúng ta xong việc phải đi ngay lập tức, muốn ra nước ngoài cần hộ chiếu, tôi không có cái đó, tới công an làm mất mấy ngày, nguy hiểm lắm.”
Đinh Nhị Lôi khinh bỉ: “ Có cái hộ chiếu thôi mà, anh đây xử lý xong rồi, bao nhiêu chứng minh thư như thế, chưa từng có cái nào xảy ra vấn đề, làm hộ chiếu thôi, cần gì phải tới chỗ công an làm gì cho phiền, anh đây làm hết, đảm bảo đi đâu cũng được.”
Thế thì tốt quá rồi, nhà Đinh Nhị Lôi ở chỗ hẻo lánh, hẳn không thành vấn đề, lấy giấy tờ xong đi vẫn kịp. Hai người lên xe vừa hát bậy bạ tới chỗ ở của Nhị Bị, chuẩn bị lấy giấy tờ xong là đi ngay trong đêm, không ngờ vừa nói tới công an liền gặp ngay phải cảnh sát. Một đội cảnh sát bật đèn xanh đỏ sáng cả vùng chạy tới, Bao Tiểu Tam phanh xe gấp, đỗ bên đường, kéo Đinh Nhị Lôi chạy ngay, cảnh sát giao thông phía trước quay đầu xe truy đuổi.
" Có uống rượu đâu, chạy làm cái gì?" Đinh Nhị Lôi chạy theo, thở hồng hộc hỏi:
" Không uống rượu nhưng xe ăn trộm." Bao Tiểu Tam vừa chạy vừa nói:
Đinh Nhị Lôi nghe vậy suýt ngã dập mặt, điên cuống chửi mắng: "$&#*#$ ... Não cậu là não lợn à, đã làm chuyện lớn thế này mà còn đi trộm xe, con mẹ nó chứ, cậu định hại chết mọi người à?"
" Tôi ngứa tay, thấy xe đỗ hớ hênh bên đường, thuận tay lái luôn đi, không phải đỡ tốn công à?" Bao Tiểu Tam chạy điên cuồng:
May quá, đang ở ngoại ô, toàn đồng không mông quạnh, đèn đóm thì ít, nên hai người liệu liều mạng bỏ chạy, rốt cuộc cũng thoát khỏi cảnh sát giao thông rồi, hai người chạy tới mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trốn ngoài đồng hoang chịu muỗi đốt tới khi thấy tình hình êm xuôi mới trốn hướng khác. Ra tới đường cái bắt taxi, không ngờ phía trước lập chốt kiểm tra, hãi hùng khiếp vía đi qua không gặp chuyện gì. Về tới Môn Đầu Câu, hai người xuống xe chuẩn bị vào ngõ, thình lình có người hô:" Bao Tiểu Tam, anh đã bị bắt."
Không cho người ta sống nữa à, Bao Tiểu Tam sợ hãi có cẳng chạy ngay, tức thì trong bóng tối có người hét:" Đúng rồi, chính là hắn đấy."
Từ hai phía đầu đường, đèn xe sáng lên, mười mấy người tay cầm ống sắt, hộp cơm chứa gạch xông tới, không phải là cảnh sát, Đinh Nhị Lôi hối hận cũng đã muộn, hắn tận mắt nhìn thấy Bao Tiểu Tam leo lên tường bỏ trốn bị một viên gạch ném trúng đầu, ngả xuống như cây bị đốn gốc, tức thì ống sắt, dao găm nhé hắn mà đâm xuống ...
Ống sắt đập lên thân thể, phát ra tiếng động trầm đục, đó là xương vỡ. Dao chém lên người, thân dao khựng lại, đó là vì đâm tới thịt.
(*) Haiz Báo Tiểu Tam, quá báo mà.