Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 718 - Q4 - Chương 137: Nếu Trời Có Đạo Bất Dung Gian. (1)

Q4 - Chương 137: Nếu trời có đạo bất dung gian. (1) Q4 - Chương 137: Nếu trời có đạo bất dung gian. (1)

Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, Đinh Nhị Lôi nhìn Bao Tiểu Tam bị đám người lạ mặt xông tới đâm chém không có chút phản ứng nào, toàn thân hắn run bần bật, đũng quần nước chảy tí tách không hay biết, hai chân mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, ngã lăn ra đất, miệng không ngừng lẩm bẩm, Tam Nhi chết rồi, Tam Nhi chết rồi.

Nơi này là cái mảnh đất hỗn loạn, đa phần là người tứ xứ tới thủ đô kiếm tiền, chuyện đánh giết nhau như cơm bữa, thế nên vừa nhác thấy có chuyện, các cánh cửa sầm sập đóng lại, cũng đừng mong ai tốt bụng báo cảnh sát.

" Dừng tay! Dừng tay! ... Bọn mày điên à?"

Có tên cao lớn như thiết tháp quát lên xông tới gạt đám đông ra, hắn là Thiết Thủ một trong những kẻ cầm đầu, lấy di động chụp ảnh Bao Tiểu Tam nằm trên vũng máu, sau đó đưa tay sờ mũi, hít vào thì nhiều, thở ra thì ít, nổi điên đá mấy thằng bên cạnh:" Con mẹ chúng mày, ai bảo chúng mày mạnh tay như thế, hắn mà chết thì ai chịu đây?"

" Nhị ca, chính anh bảo thẳng tay cho hắn một bài học à?" Giọng thằng thổ phỉ đông bắc nói:

" Nhưng không bảo bọn mày giết hắn, lũ ngu này chứ, mang về đại ca còn có chuyện muốn hỏi, lũ lợn chúng mày chỉ biết làm càn sớm muộn cũng mang họa." Thiết Thủ phát khùng:

" Bỏ đi, còn một thằng sống kia thôi." Tiểu Mao một thằng cũng thuộc nhóm cầm đầu cản Thiết Thủ lại, chỉ tay nói:

Tên Nhị ca biệt danh Thiết Thủ quay đầu nhìn lại, đúng là bỏ quên một thằng rồi, Đinh Nhị Lôi không biết lấy dũng khí đâu ra, vớ ngay thứ gì đó bên đường gào lên "tao giết chúng mày", nhưng vừa chạy tới gần thấy đám người kia xoay cả lại nhìn mình, hắn nhụt chí, quay đầu bỏ chạy, nước mắt nước mũi ròng ròng, luôn miệng nói xin lỗi.

Cả đám người la hét truy đuổi, nơi này không có camera giao thông giám sát, thế nên chúng không sợ, quát tháo như chốn không người. Trước có xe chặn đường, sau có truy binh, Đinh Nhị Lôi lao ngay vào ngõ nhỏ gần đó, chạy chưa được bao xa thì bước chân chậm lại.

Ngõ cụt, đối diện là một căn nhà, cách đó không lâu còn sáng đèn, hắn vừa mới tới gần thì đèn trong nhà tắt phụt, cửa đóng chặt. Không có tường mà leo nữa, Đinh Nhị Lôi quay đầu lại, đám người kia đã bao vây đầu ngõ, từ từ tiến về phía hắn như mèo vờn chuột.

Lúc này Đinh Nhị Lôi mới phát hiện ra trong tay mình là một chai rượu, loại Nhị Oa Đầu thường uống, đột nhiên đèn pin hiếu vào mặt hắn, hắn giơ chai rượu lên rống điên cuồng:" Chúng mày đừng ép tao, ép quá tao không cần mạng nữa, liều với bọn mày."

" Ha ha ha, bộ bộ dạng ăn hại của mày kìa, liều mạng hả, nào, ném về phía tao xem." Một thằng to xác giọng đông bắc cười phá lên, nghênh ngang đi tới:

Vì đứng đám đó đứng ngược sáng, Đinh Nhị Lôi không nhìn rõ, thế nhưng cái vóc dáng đó thực sự khiến người ta khiếp hãi, đứng cách hắn không xa, hắn như con thỏ bị sói chặn đường, lưng chạm vào tường rồi, không lùi được nữa máu bốc lên đầu, hắn cầm chai rượu xông tới.

Keng, keng, ống sắt gõ hai phát lên tường, mỗi tiếng như dùi đâm vào tai, tên to xác đó đứng im tại chỗ không thèm nhúc nhích.

Cảnh đó làm Đinh Nhị Lôi sợ tới hồn phi phách tàn, dũng khí vỡ vụn, nước mắt trào ra ào ào, cầm chai chỉ vào đám người kia:" Bọn khốn kiếp, cùng lắm tao không cần cái mạng này nữa, xem bọn mày làm gì được."

Dứt lời hắn dùng hai tay cầm chặt chai rượu, hét thật to lấy dúng khí, đập thẳng vào đầu ... Cốp ... Định Nhị Lôi loạng choạng, mấy dòng máu trên mặt hắn chảy ra, người lảo đảo, ngã uỵch xuống đất.

Ngất rồi, đỡ hơn là chịu đựng sự sãi hãi này dày vò, Nhị Bị hạnh phúc nhắm mắt lại.

" Fuck ... Còn có cả trò này nữa à?" Cả đám đông choáng váng luôn:

" Giả chết à, mẹ nó, chưa xong đâu, kéo đi." Thiết Thủ ra lệnh:

Hai chiếc xe tới gần, đoàn người kéo Đinh Nhị Lôi ném vào khoang xe, nghênh ngang bỏ đi. Đến khi không còn một tên nào nữa, những cư dân nãy giờ đóng chặt cửa chỉ dám lén lút nhìn qua những khe hở mới dám mở một cánh cửa ra, người can đảm lắm mới cầm gậy rời nhà. Chạy ngay về phía Bao Tiểu Tam, chỉ thấy một đống máu đỏ rực, vẫn cố gắng bò về phía trước, người đó hét kinh hoàng, lao ngay về nhà đóng sầm cửa lại.

" Đánh chết người rồi, mau tới đây, mau tới đây." Lại có người khác đi ra nhìn thấy la hét, nhưng vô ích, tiếng kêu này làm người khác nào dám ra nữa:

Chiếc xe gây ra chuyện đã đi rất xa, trên xe có tên ngậm rượu trắng phun vào mặt Đinh Nhị Lôi hai phát, Đinh Nhị Lôi vừa mới ngất xỉu liền tỉnh ngay, lần nữa phải đối diện với cảnh tượng khủng bố. Trong xe tối om, ánh sáng duy nhất từ đèn pin một cái điện thoại chiếu vào mặt hắn, bốn xung quanh lố nhố bóng người, toàn là nam tử, ngửi thấy mùi rượu, thuốc lá cùng với mùi hôi miệng, Đinh Nhị Lôi lần nữa sợ són đái, tiếc là nãy giờ trong người có bao nhiêu nước hắn đái hết rồi.

" Đại ca ơi, em không biết gì cả đâu ... Em, em là thằng làm giấy tờ giả thôi ... Em không quen biết hắn, hắn theo em về nhà lấy giấy tờ ... Các vị đại ca, em nói thật đấy, em không biết gì đâu ..." Đinh Nhị Lôi hết quay trái lại quay phải cầu xin, mặc dù hắn không đi theo đường chính đạo, nhưng hắn chưa bao giờ tiếp xúc với hắc đạo thực sự, chỉ biết mình khó mà có kết quả tốt lành:

Quả nhiên xe tăng tốc, chẳng ai thèm để ý tới hắn, đường xá cũng tối om om chẳng biết đi đâu, càng đi hắn càng sợ.

Không biết đi bao lâu, có người hô:" Mở khoang sau."

Sầm, cửa mở ra, phía sau hút gió, Đinh Nhị Lôi không kịp phòng bị, mấy cánh tay tóm lấy hắn, ném ra ngoài xe. Đinh Nhị Lôi "a" một tiếng kéo dài, sau đó như bị buộc thừng lên người kéo lại ... Không đúng, chỉ ném hắn ném đi một nửa, vẫn còn bám vào sau xe, hai chân vừa chạm đất một cái, từng cơn đau khủng khiếp truyền tới, như bị dí vào sắt nóng, lại như dùi đâm tim. Đinh Nhị Lôi gào thét giãy dụa, sợ hãi tốt độ, hai tay hắn vẫn theo bản năng sinh tồn bám chặt vào xe. Đám người trên xe nhìn cảnh đó không ngờ cười ngặt nghẽo.

Động cơ gầm lên, lấn át hết mọi âm thanh.

Mười mấy giây sau, hắn đột nhiên bị người ta kéo lên xe, khoang sau đóng lại, hai chân Đinh Nhị Lôi mài trên mặt đường, máu me be bét, xương trắng lòi ra, hắn không đứng được nữa, đám khốn kiếp vừa buông tay, hắn ngã lăn xuống sàn xe, nằm đó như con sâu thảm hại.

Thiết Thủ quay đầu lại chiếu đèn vào mặt Đinh Nhị Lôi:" Con người tao thích dứt khoát, hoặc là mày nói cho bọn tao biết cái gì đó, hoặc là tao ném mày xuống, bây giờ xe đang đi với vận tốc 120 km/h, ném một cái xuống gặp diêm vương mày là con ma hồ đồ chẳng biết gì ... Không nói hả, ném!"

Đúng là rất dứt khoát, chỉ hai giây thôi, khoang sau lại sầm một tiếng mở ra, gió lùa vào một cái, ác mộng khi nãy quay lại, Đinh Nhị Lôi kinh hoàng hét lên:" Tôi nói, tôi nói ... Đừng giết tôi, tôi nói ..."

Giọng nói mang theo tiếng khóc, lúc này đây chẳng có gì lớn hơn sợ hãi trước cái chết, Đinh Nhị Lôi biết gì liền phun ra hết sạch.
Bình Luận (0)
Comment