Q4 - Chương 138: Nếu trời có đạo bất dung gian. (2)
Q4 - Chương 138: Nếu trời có đạo bất dung gian. (2)
Cùng lúc đó, cảnh sát, những người đối diện gần nhất với bóng tối cũng đang bị khuấy động.
" A lô, 110 à ... Có người muốn giết tôi ... Á á ..."
Giọng nữ báo cảnh sát, từ la hét biến thành tiếng kêu đau đớn, đoàng, tiếng súng nổ, điện thoại bị cắt đứt.
Đồn cảnh sát Ngũ Lý Kiều nhận được tin báo từ trung tâm 110, lập tức phái người đi.
" A lô ... Số 81 Vườn Hồn Lục Thành ... 110 ... Có người muốn giết tôi ... Á, á ... Mau lên ..."
Đội hình sự Tây Các Trang nhận được báo cáo, lập tức hú còi phóng tới hiện trường.
" Á ... Đừng giết tôi ... Xin anh ... Đừng ..."
Tiếng khóc lóc, tiếng gào thét, tiếng van xin, tiếng cười khủng bố cùng tiếng súng, nữ cảnh sát nhận điện thoại khẩn cấp toàn thân run lên.
Đại đội chống khủng bố nhận được lệnh tập hợp, tức tốc tới hiện trường, theo như định vị tín hiệu thì ở một dải Vườn Hồng Lục Thành.
Nếu có người từ trên không trung vùng ngoại ô phía nam Bắc Kinh nhìn xuống, chắc chắn sẽ thấy những ánh đèn màu xanh đỏ nổi bật từ các phương hướng khắc nhau hướng về phía Vườn Hồng. Chắc chắn là có chuyện khẩn cấp rồi, trong đêm tối, đèn cảnh sát trông vô cùng bắt mắt.
Thực ra chẳng có chuyện gì khẩn cấp hết, biệt tự số 81 Vườn Hồng vô cùng yên tĩnh, chỉ có kẻ ẩn trong bóng tối theo dõi mới nóng ruột.
Lão Phiêu đột nhập được kênh thông tấn của cảnh sát, nghe thấy cảnh sát đúng là đang điều động tới, Lão Phiêu hưng phấn vô cùng, bấm nút một cái, tiếng nữ nhân la hét gào khóc lại truyền ra, hắn vỗ bụng bành bạch, cười khành khạch, nghe vô cùng đáng sợ.
Có gì đâu tiếng nữ nhân la hét là phân đoạn cưỡng bức trong phim kháng Nhật, được Lão Phiêu chế tác lại, cực kỳ giống thật.
Còn tiếng súng là trong phim Tôi là lính đặc chủng, Lão Phiêu cứ khen phim đó có phối âm vô cùng xuất sắc.
Nghe thì có vẻ dễ dàng chứ báo cảnh giả cần tổng hợp trí tuệ rất nhiều mặt, chưa nói tới lấy phối âm trong các bộ phim khác nhau gọi điện cho cảnh sát, nguồn tín hiệu báo cảnh sát là dùng số của Du Thế Thành, có tra ngược cũng là được nơi yên tĩnh này ... Tất nhiên khó tới mấy cũng không làm khó được Lão Phiêu.
Thôi Tiêu Thiên và Cừu Địch nhăn mặt, không chịu nổi cơn điên của Lão Phiêu, nhưng không còn cách nào, không cho hắn phát tiết sự biến thái trong lòng, hắn không làm việc được.
" Mau lên, mau lên ... Nếu không tới cùng lúc thì mất hứng lắm." Lão Phiên liên tục lẩm bẩm, chê xe cảnh sát tới muộn:
Nhìn thời gian đã 21 giờ 45, tài khoản có dấu hiệu bất thường làm đám người kia như lửa đốt đít rồi, Thôi Tiêu Thiên dự đoán, lúc này bọn chúng đang tìm mọi cách đóng băng tài khoản. Đáng tiếc, máy chủ bị tấn công, nên không thể nào đảm bảo tín hiệu bọn chúng gửi đi có thể tới được nơi cần tới, nói cách khác, bọn chúng chỉ biết trơ mắt nhìn tiền bị chuyện đi ... Bây giờ biệt thự số 81 đó không khác gì nhà giam của bọn chúng.
Nhưng chuyện này không duy trì được lâu.
Cừu Địch không lo phía này, đang nghĩ không biết giờ đám Bao Tiểu Tam đã đi chưa, trước khi hành động y đã nhắc đi nhắc lại rồi, làm việc xong ở nơi này một cái là phải bỏ hết tất cả mọi thứ lại rời Bắc Kinh ngay lập tức. Chỉ cần năm người trực tiếp tham gia vào biến mất, chuyện này coi như đã xong một nửa.
Y ở lại đây còn kéo dài việc này, cũng có thể coi là cầm chân đám người kia, khiến chúng hoảng loạn, thêm thời gian cho đám Bao Tiểu Tam bỏ trốn càng xa càng tốt.
Nãy giờ mí mắt cứ giật mãi, Cừu Địch đưa tay lên giữ lại, chắc mình hồi hộp quá thôi chứ không có vấn đề gì đâu, Bao Tiểu Tam làm chuyện xấu nhiều năm, rất cảnh giác, hắn thừa hiểu yếu quyết gây án xong là chạy cho xa.
Dù vậy không hiểu sao có chút gì đó khiến Cừu Địch không yên lòng.
" Tới rồi, Để Phiến, mau, chặn sóng đi." Lão Phiêu cứ như lên cơn thần kinh hét:
Thôi Tiêu Thiên bận luôn chân luôn tay, phát phá sóng, trên màn hình đã nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát đỗ lại ngoài biệt thự số 81, bên trong chắc chắn phải bó cáo lên trên cầu cứu.
Nhưng không báo cáo được, chuyện gì sẽ xảy ra?
Lão Phiêu đánh mắt cho Thôi Tiêu Thiên, một người tiến vào kênh liên lạc của cảnh sát, một người thì điều chỉnh âm tần, rất nhanh có âm thanh truyền ra.
" Gọi chi viện, chi viện ... Một huynh đệ của chúng tôi bị thương rồi, hỏa lực của đối phương rất mạnh ..."
" Báo số hiệu cảnh sát của các anh."
" Chi viện ... Số 81 biệt thự Vườn Hồng Lục Thành."
" A lô, a lô, báo số hiệu ..."
Đoàng! Đoàng! Đoàng! ~
Á ~~
Tiếng súng nổ như pháo rang, tiếng la hét thảm thiết, tiếng còi cảnh sát hỗn loạn, Lão Phiêu và Thôi Tiêu Thiên phối hợp vô cùng ăn ý, cùng tắt máy một lúc, cùng cười lăn cười bò.
" Chuyên nghiệp thật đấy, làm sao anh biết được ... Muốn số hiệu cảnh sát nữa, ha ha ha ..." Lão Phiêu cười chảy nước mắt:
Chuyện khẩn cấp, vài chi tiết nhỏ có thể bỏ qua, trong kênh liên lạc của cảnh sát, có thể nghe thấy tiếng chỉ huy thêm nhiều cảnh sát tới. Thôi Tiêu Thiên thở hắt ra một hơi, làm động tác ok với Cừu Địch.
Cừu Địch gật đầu:" Được rồi, chúng ta cũng đi thôi."
" Khoan đã, khoan đã." Lão Phiêu đang chơi đã, ngăn cản:" Còn một chiêu cuối cùng nữa, lựu đạn hẹn giờ, ha ha ha."
Ánh mắt ba người nhìn chằm chằm vào màn hình, lựu đạn hẹn giờ là cái gì, chính là quả cầu kim loại dùng để phá hủy vách ngăn thông gió và quạt thông gió đã bị ném vào trong góc chứ sao. Lúc này dưới tầng hầm, mấy nhân viên thao tác đang toán mồ hôi điều khiển máy vi tính không chịu nghe lời.
Có lẽ chính bọn họ cũng không ngờ được, thông qua tín hiệu phát ra từ router bên cạnh bọn họ, đã bật một bộ tiếp nhận tín hiệu lắp bên trong quả cầu kim loại, nhiệt độ trong quả cầu tăng lên nhanh chóng.
" Sẽ không gây nguy hiểm chứ?" Cừu Địch hỏi, đây là sản phẩm hai vị thiên tài biến thái:
" Không đâu, hỗn hợp phốt pho trắng thôi, nhiệt độ cháy chừng 70 độ, nó sẽ phá lớp phong tỏa trong quả cầu sắt, đem bột ớt phun ra dưới dưới dạng sương, khiến cho bọn chúng không có thời gian tiêu hủy chứng cứ ..." Thôi Tiêu Thiên liếm môi, đây là sản phẩm đích thân hắn chế tác:
Cừu Địch cũng nổi hứng rồi:" Đợi thêm chút đi, cảnh sát đang do dự có xông vào nơi thế này không, đợi đông người cho vui."
Thế là ba cặp mặt tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, kích động lẫn hồi hộp.