Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 720 - Q4 - Chương 139: Nếu Trời Có Đạo Bất Dung Gian. (3)

Q4 - Chương 139: Nếu trời có đạo bất dung gian. (3) Q4 - Chương 139: Nếu trời có đạo bất dung gian. (3)

Tiền đang biến mất với tốc độ mắt thường cũng thấy, điều tiếc nuối nhất là, bọn họ có hơn 60 tài khoản lưu trữ an toàn trong ngoài nước, bốn người thao tác không xuể. Cho dù có thao tác được thì mạng không theo kịp nữa, tốc độ kết nối sụt giảm thê thảm, chỉ còn mấy kbs, như cố ý để anh phải trơ mắt nhìn.

Du Thế Thành đã tới bờ vực sụp đổ rồi, mái tóc chăm sóc cầu kỳ bị hắn vò xù lên như ổ quạ, liên tục gọi điện thoại liên hệ với chủ các tài khoản, yêu cầu đối phương tự phòng hộ. Đối phương cũng đã nhận ra vấn đề, trong điện thoại chửi bới ầm ĩ, những người đó có ai là không lai lịch khiếp người, bây giờ xảy ra chuyện liên quan tới tiền còn bận tâm lai lịch Du Thế Thành hắn nữa à?

Nếu tôi có tổn thất gì, tôi sẽ không đảm bảo bất kỳ chuyện gì đâu đấy.

Loại đe dọa văn minh này là đáng sợ nhất, những thủ đoạn văn minh càng dễ khiến anh khuynh gia bại sản, nhà tan cửa nát. Nhưng Du Thế Thành lúc này đã chẳng để ý được nhiều nữa, khi biết ngay cả chứng nhận tín dụng điện tử cũng đã bị trộm, đối phương có thể mặc sức chuyển khoản, hắn không ngồi yên được nữa, yêu cầu lập tức đem toàn bộ ổ cứng ở nơi này đi, nhưng thứ khác phải tiêu hủy ngay.

Đúng lúc tình hình khẩn cấp đó, vệ sĩ phát hiện ra chuyện còn kinh khủng hơn, hai chiếc xe cảnh sát đỗ ở ngoài cửa, có vẻ do dự, một cảnh sát đứng ngoài xe gọi điện thoại, chắc là có được mệnh lệnh từ bên trên, tới gõ cửa.

" Ông chủ, có cảnh sát." Bảo an báo cáo:

Không xong rồi, chuyện mỗi lúc một đáng sợ hơn, Du Thế Thành chạy ra cửa sổ quan sát, ra lệnh cho tất cả nhanh tay hơn, còn hắn chỉnh lại đầu tóc, cổ áo, bảo vệ sĩ lùi lại, trấn an Dương Tình. Ra tới cửa nhìn cảnh sát bấm chuông, đứng sau cửa điều chỉnh lại cảm xúc cũng như gương mặt, đợi thêm một lát, bước chân thong thả nhàn nhã đi ra, cách hàng rảo sắt, làm vẻ thắc mắc:" Có chuyện gì thế?"

" Vâng, chuyện là thế này, chúng tôi tiếp nhận báo cáo, có tiếng súng ở biệt thự này." Thái độ cảnh sát rất khách khí:

" Anh xem đi, trông nơi này có giống có nổ súng không? Nếu có thì láng giềng đã kinh động cả rồi." Du Thế Thành mặt âm trầm, hắn biết mình bị gài bẫy, có điều hắn không sợ cảnh sát, yêu cầu cảnh sát đưa ra giấy chứng minh, xem xong cũng đưa giấy tờ của mình ra:

Hai viên cảnh sát xem xong, lại nhìn xe mang biện ngoại giao đỗ ở sân, cung kính trả lại giấy tờ, kính lễ:" Xin lỗi anh Du, nhất định có hiểu lầm rồi."

" Không sao cả, các anh cũng vì nhân dân phục vụ mà." Du Thế Thành thong thả thu giấy lại:

Đúng lúc này, chuyện không nên xảy ra nhất lại xảy ra, đùng một tiếng, không nghe rõ là tiếng nổ hay là tiếng thứ gì rơi ... Nhưng ngay tiếp đó thì nghe rõ rồi, là tiếng la hét, tiếng bước chân vội vã, Du Thế Thành kinh hãi quay đầu lại, vừa mở cửa thì trong phòng đầy mùi khói, ở đại sảnh nghe thấy tiếng người ra sức ho, không rõ xảy ra chuyện gì.

Hai cảnh sát cũng xông vào, bọn họ nhìn thấy trước tiên là một cái ga trải giường trắng ở trong góc đại sảnh, không biết là bọc cái gì, chỉ thấy có vết máu thấm ra ngoài. Trong tình huống như thế này, người ta có thể liên tưởng tới cái gì ngoài thi thể?

Vệ sĩ nhìn thấy ánh mắt cảnh sát, cũng ý thức ngay được dễ gây hiểu lầm, vội quát to một tiếng, Du Thế Thành tỉnh ngộ, giữ ngay lấy cảnh sát gần nhất, định giải thích:" Đồng chí cảnh sát ..."

Đồn cảnh sát ở khu nhà giàu này thường ngày rảnh phát chán, làm gì gặp mấy tình huống như vậy, hoảng sợ quá độ, đẩy Du Thế Thành ra, bỏ chạy la hét như người bình thường:" Có ai không, cứu tôi với, cứu tôi với ..."

Viên cảnh sát còn lại cũng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, lần này là báo cảnh sát thật, hét vào bộ đàm gắn gần vai:" Chi viện, chi viện ... Chúng tôi phát hiện ra hiện trường hung án, có người bị giết, hung thủ ý đồ phi tang xác ... Yêu cầu chi viện ngay lập tức ... Nhắc lại lần nữa ..."

Kết cục của bại lộ chỉ có một mà thôi, đó là bỏ trốn cho mau, trên màn hình nhìn thấy vệ sĩ bảo vệ ông chủ phá cửa sổ sau mà chạy, lúc này chẳng để ý tới chuyện gì khác nữa rồi. Nhóm cảnh sát thứ hai đang đỗ ở giữa đường, nghe thấy yêu cầu chi viện, hú còi phóng tới, làm người chưa chạy khiếp đảm lùi về biệt thư, ngày càng có nhiều xe cảnh sát bao vậy, sẵn sàng tấn công.

Lão Phiêu đứng dậy, quyến luyến rời chỗ ngồi, giống như một game thủ luyến tiếc rời bãi farm quái của mình vậy, Thôi Tiêu Thiên đỡ hắn một tay, vất vả đi ra. Ở ngoài cửa Cừu Địch đã đợi sẵn, cánh cửa khép lại.

Ba người lặng lẽ rời đi, bỏ lại tất cả đằng sau lưng, tới lối thoát hiểm, ở đây cũng đã có chuẩn bị sẵn, bọn họ thay quần áo trong bóng tối, gởi găng tay, tất tai, vò lại thành cục cho vào túi ni lông đem xuống lầu, ném vào thùng rác ở lối ra. Thôi Tiêu Thiên mở một cái chai, rưới chất lỏng lên trên đó, găng tay, áo khoác ngoài, tất, đều tan biến một cách nhanh chóng.

Ngoài trời lạnh buốt, không có tuyết rơi, sao trời ít ỏi nhấp nháy, ở thành phố ô nhiễm ảnh sáng quá nặng, nhìn thấy sao là may rồi.

" Cừu Địch này, tôi quyết định rửa tay chậu vàng." Lão Phiêu giọng buồn buồn nói:

" Sợ rồi à?" Cừu Địch hỏi nhỏ:

" Không phải, tôi đạt tới đỉnh cao rồi, không thể vượt qua được nữa." Lão Phiêu ngửa mặt lên nhìn trời cao, tựa hồ thán phục chính bản thân mình:

" Sai rồi, chúng ta chẳng làm cái gì cả, ít nhất chẳng có cái gì chứng minh là chúng ta đã làm gì." Cừu Địch nghiêm mặt nói, có chút buồn cười, theo người bên An ninh quốc gia lâu như vậy, cuối cùng chẳng tiếp nhận chút tín ngưỡng nào của họ, lại học mót được không ít kỹ năng:

" Đúng thế, chúng ta chẳng làm gì cả, camera giám sát tòa nhà chứng minh, chúng ta chưa từng tới đây." Thôi Tiêu Thiên vươn mình một cái, quay đầu nhìn tòa nhà lần cuối:" Đi thôi."

Ba người đưa nắm đấm ra chạm vào nhau, đi bộ rời khỏi nơi này, phía sau lưng cách bọn họ không xa đã thành vùng tuyệt địa bị cảnh sát vây chặt, vô số ánh đèn xanh đỏ chiếu sáng rực một vùng, tựa như chiếc cái đê bao quanh biệt thự 81 Vườn Hồng.

Lên xe taxi, đi được vài km, Cừu Địch lau chiếc điện thoại dùng cho "công việc" chuẩn bị vứt đi thì bất ngờ nhận được điện thoại, y không ngờ là của Lang Nguyệt Tư, do dự một lúc mới nhận máy.

Du Thế Thành được ba vệ sĩ tháp tùng hoảng loạn chạy khỏi biệt thự số 81, lát sau một người nữa dẫn nữ kế toán Dương Tình tới tụ họp, may mắn tránh được xe cảnh sát bao vây. Thoát ra ngoài mới nhớ tới đám nhân viên thao tác bị vứt bỏ dưới tầng hầm, lòng hối hận vô cùng, không cần người khác hủy hắn, bằng vào những người đó cũng đủ khiến hắn cả đời này đừng mong trở mình.

Đang lúc hối hận tột cùng, Du Thế Thành nhận được điện thoại của Lão Độc, đó là người hắn thuê tra tung tích những kẻ đằng sau, hắn không hi vọng gì nữa, điện thoại do vệ sĩ nhận. Vệ sĩ nghe điện thoại xong nói gấp:" Ông chủ, Độc ca nói tìm được người rồi, giết một thằng, bắt sống một thằng đã hỏi ra được kẻ lên kế hoạch là Cừu Địch, thuê bọn họ là người họ La."

Vừa nghe thông tin này, Du Thế Thành thoáng cái lấy lại tinh thần, hung dữ nói:" Bảo hắn tới gặp tôi ... Không, tôi sẽ tới gặp hắn, hắn ở đâu?"

Tiếp đó một đoàn người bắt taxi phóng đi.
Bình Luận (0)
Comment