Q4 - Chương 140: Nếu trời có đạo bất dung gian. (4)
Q4 - Chương 140: Nếu trời có đạo bất dung gian. (4)
" Dừng rồi ... chúng đã chuyển đi một trăm triệu ..."
Quản Thiên Kiều giọng run run, cô theo dõi toàn bộ hành trình, truy theo cả hai đầu tài chính, ở nước ngoài, có ít nhất mười mấy khoản tiền được chuyển đi, quan trong là ở ngoại cảnh, chỉ chưa tới mười phút, phát sinh giao dịch lên tới một trăm triệu.
Vương Trác ở bên cạnh gian nan nói:" Kẻ chuyển đi một trăm triệu này ắt là chủ mưu, chuyển tiền xuyên quốc gia cần có chứng nhận điện tử chuyên dụng, không phải người bình thường có thể có được ... Những tên hacker tấn công vào đây chỉ thuận tay dắt dê, cũng là thủ đoạn che mắt."
Nghe bọn họ trình bày có rất đông người, đứng thành cả vòng cung lớn phía sau, có phòng thông tin, phòng an toàn, phòng liên lạc đối ngoại, đều là nhân vật thuộc cấp chủ nhiệm bộ phận, trong đó có cả Đồng Thuần Khiết. Tất nhiên là có Lão Đổng, Quản Thiên Kiều gọi hắn tới mà, tuy biết Lão Đổng yêu quý mình như con gái nhưng cô chưa bao giờ lạm dụng điều này, hôm nay bất đắc dĩ lắm mới nhờ tới hắn, ai ngờ Lão Đổng gọi cả đội ngũ tới như thế.
Chuyện này vốn nằm ngoài phạm vi chức trách của An ninh quốc gia bọn họ, không để ý lắm, tới khi số tiền kia xuất hiện chuyện khác thường mới không ngồi yên được nữa.
" Lập tức thông báo cho cục điều tra kinh tế, tra xét phong tỏa hang ổ đó."
" Vâng!"
" Thông báo cho phía ngân hàng, phàm là tài khoản dính líu với vụ việc, kể cả tài khoản liên quan, cái nào đóng băng được thì đóng băng đi."
" Vâng!"
" Tổ thông tin, truy lùng tên hacker kia, trình độ này của hắn sẽ là ẩn họa lớn cho an ninh quốc gia."
" Vâng!"
Ngay lập tức ai nấy cầm di động lên, trong đủ loại ngóc ngách thành phố rộng lớn, nhân viên đã hết giờ làm hay tên đều vội vàng lên xe. Xe của cục điều tra kinh tế đã khởi động, hướng thẳng tới mục tiêu, phía bên này liên hệ với nhà cung cấp dịch vụ internet, chặn lại tất cả chứng cứ có thể, nhanh chóng phân tích.
Trong đám đông bận rộn đó, Quản Thiên Kiều rụt rè nhìn vè phía Đổng Thuần Khiết, hiện trường người duy nhất không làm gì cả là vị phó cục Đổng này, phó cục Đổng không có công tác phân quản nào cụ thể, nhưng người biết sự tích của hắn thì không ai dám coi hắn là người nhàn rỗi.
Vẻ mặt của Lão Đổng hết sức nghiêm trọng, thậm chí có thể nói là bất thường.
Phát hiện có đôi mắt nai ngây thơ đang nhìn mình, thoáng cái vẻ mặt Lão Đổng thay đổi hẳn, xoa đầu Quản Thiên Kiều hết sức cưng chiều:" Làm tốt lắm, tiếp tục nỗ lực nhé ..."
Khích lệ vài câu xong Lão Đổng một mình rời đi.
Vừa mới qua cửa, hắn như ăn trộm vậy, nhìn trái ngó phải, lấy di động ra gọi, giọng cực nhỏ:" A lô, Phí Minh à, cậu ở đâu thế ... Kệ cậu bỏ hết việc khác đấy, tới đón tôi, có chuyện lớn rồi."
Trực giác nói cho Đổng Thuần Khiết biết người làm chuyện này là ai, Cừu Địch chứ ai nữa, cho dù nhìn có vẻ như y không thể nào có loại năng lực làm việc đó, nhưng chắc chắn là y rồi. Giống như khi Đổng Thuần Khiết thấy y lái chiếc xe hùng hổ lao vào đám ác đồ tay lăm lăm súng.
Chỉ khác một điều, lần này vai trò của y có khả năng chính là ác đồ.
Phí Minh lái chiếc xe việt dã tới nơi, đóng Đổng Thuần Khiết đi, hai người vì cùng một người mà lo lắng. Nghe Lão Đổng nói ra nghi ngờ của mình, Phí Minh bàng hoàng, miệng khô khốc, dù hắn trải qua vô số đại án, cũng không chấp nhận được sự thực Cừu Địch đánh cướp tiền trang ngầm, lấy đi cả trăm triệu như thế.
Rất nhanh lo lắng được nghiệm chứng, mấy cái tên bình thường gọi đi uống rượu là có mặt ngay, giờ đồng loạt mất liên hệ ...
22 giờ đêm, mấy chiếc xe phỏng vấn của đài truyền hình bị chặn lại cách số 81 Vườn Hồng Lục Thành không xa, chừ chụp được một ít ảnh từ xa thì không cách nào tiến thêm dù chỉ một bước. Có phóng viên tinh ý phát hiện, ở hiện trường xuất hiện không ít xe cảnh sát cao cấp, không phải vì xe đắt tiền mà biển số có vài số 0, đó là loại xe rất khiếp người. Các phóng viên cảm nhận được rõ ràng sự thể trọng đại, đều vội vàng gọi điện về tòa báo xin chỉ thị.
Quả nhiên rất nhanh nhận được trả lời tạm hoãn quay chụp, nghe nói là sự kiện mẫn cảm, thậm chí ngay cả phóng viên chỉ chụp được mấy nghi phạm bị chùm đầu áp giải lên xe, chẳng cách nào nhận ra là ai, vậy mà cũng bị cảnh sát lấy mất thiết bị.
Điều này có nghĩa là, nếu không áp xuống thì cũng xử lý nội bộ thôi, mất đi một tin tức nóng, đám phóng viên đều chán nản, chửi thần trong lòng.
Có điều chân tướng là, ngay cả cảnh sát tới hiện trường cũng không biết phải làm sao, cả thi thể và dấu máu qua kiểm nghiệm đều là máu chuột hết, không có chút máu người nào, vậy là không có vụ án hình sự. Người báo cảnh sát là ai cũng không tìm được, về lý luận mà nói cũng không tính là vụ án trị an. Cảnh sát tới trước và cảnh sát tới sau đang cãi nhau, người này nói người kia chỉ huy, người kia nói là anh chỉ huy có vấn đề, nghi phạm thì không ai nói gì, cũng không biết phải tra hỏi họ chuyện gì, đây rốt cuộc là vấn đề gì?
Cả đám đang đổ vấy trách nhiệm cho nhau, không ai muốn dính vào cái chuyện trời ơi đất hỡi này, mấy chục xe cảnh sát tới hiện trường, cả đội chống khủng bố, rốt cuộc chỉ có đống chuột chết thôi, giờ ai chịu trách nhiệm đây? Chuyện này để lộ ra ngoài một chút xíu thôi thì nhục không để đâu cho hết.
Đến khi được cục công an thành phố gọi điện trực tiếp điều phối mới biết, chuyện có vẻ là nghiêm trọng hơn tưởng tượng rất nhiều.
Rất nhanh, lực lượng từ trên cục gửi xuống thay thế cho cảnh sát 110, toàn là người đội mũ sắt, đeo tiểu liên bắt đầu tiếp quản, ai nấy như chuẩn bị ra trận. Những cảnh sát tới trước đó đều ra vòng ngoài cảnh giới, lần này phóng viên chụp ảnh từ xa cũng không được, bị mời đi hết.
Che đậy càng kỹ thì sự tình càng trọng đại, khi hết đợt cảnh sát này tới đợt khác tới trước biệt thự, thân phận không nhận ra được, không rõ đơn vị nào, không đồng phục, xe cũng là xe dân sự, mọi người càng mù mờ. Thế nhưng đồng thời cảnh sát tới hiện trường đều nhận được điện thoại, lai lịch cũng đủ kiểu, mục đích chỉ có một, dò hỏi xem nơi này xảy ra chuyện gì? Có tiến triển gì không?
Mệnh lệnh sau đó phát ra, toàn bộ bị tịch thu điện thoại, cảnh sát ngoại vi lại tăng thêm một lớp nữa, bàn tán càng xôn xao, rốt cuộc cái biệt thự đó ẩn giấu bao nhiêu bí mật khiếp người?