Q4 - Chương 141: Trăm kín một hở chuyện đáng sợ. (1)
Q4 - Chương 141: Trăm kín một hở chuyện đáng sợ. (1)
Đúng 22 giờ, di động trên bàn reo hai lần, La Trường Hoan nhìn một cái rồi nhận máy, đối phương chỉ nói đúng một câu:" Tôi tới rồi."
" Đợi chút, tôi tới ngay đây." La Trường Hoan trả lời, nhìn con số trên màn hình làm hắn lưu luyến, gập chiếc laptop lại, cẩn thận cho vào va ly có mật mã, còn một chiếc laptop khác thì chỉ đơn giản cho vào ba lô để laptop bình thường. Toàn bộ hành lý của La Trường Hoan chỉ có hai chiếc laptop, mỗi tay hắn xách một chiếc, đi xuống lầu, lên xe, hết thảy đều thuận lợi đúng kế hoạch.
Thời điểm kết thúc tới rồi, còn chuyện cuối cùng nữa thôi, hắn cho rằng đây có thể trở thành cuộc thao túng chứng khoán hoàn mỹ nhất cuộc đời mình, sự kích thích của nó vượt xa tất cả những lần thao tác cổ phiếu trước kia. Dưới ánh đèn cao áp lờ mờ, chiếc xe màu đen lui ra khỏi nhà khách, đây là đoạn đường ngoại ô, vắng vẻ, chẳng lo gặp mấy sự cố giao thông, từ từ đi lên đường quốc lộ. Ở đầu đường, có một chiếc xe cảnh sát đỗ bên lề, hắn giảm tốc độ xuống, hạ cửa sổ, khi hai chiếc xe song song với nhau, xe của hắn dừng lại.
Cửa sổ chiếc xe bên kia cũng từ từ hạ xuống, đối phương đưa tay ra, trực tiếp nhận lấy chiếc laptop hắn đưa cho, có chút hoài nghi hỏi:" Đã kiểm nghiệm chưa? Loại chuyện này không qua loa được đâu đấy, chỉ chút sai lầm cũng có thể hỏng chuyện, thân phận đối phương không đùa được đâu."
" Anh cứ yên tâm đi, nhiều hơn anh nghĩ đấy, đủ cho rất nhiều người vào tù, anh cứ thong thả mà lựa chọn mục tiêu."
" Vất vả rồi, vậy toàn bộ chuyện tiếp theo giao cho tôi làm đi, chuyến bay nửa giờ nữa sẽ cất cánh."
" Đừng khách khí, gặp lại sau."
Cửa sổ xe lập tức kéo lên, tốc độ xe cũng tăng dần, rất nhanh, như thể hiện sự nóng ruột của chủ. La Trường Hoan thi thoảng nhìn va ly màu bạc đặt ở ghế phụ lái. Cái va ly đó đem lại cho hắn một niềm tin không gì sánh bằng, hắn đang nghĩ tới điểm dừng chân tiếp theo, tới Roma nghỉ mát hay là tới Paris lãng mạn, hoặc là nhàn nhã tới tất cả nơi mình muốn đến thong thả chơi một lượt.
Đi lên một cây cầu nhỏ bắc qua sông, hắn thuận tay vứt di động đi, thay một chiếc khác, xem thời gian.
Chuyện xử lý phần kết phải làm rồi, La Trường Hoan rất muốn đích thân làm việc này, cứ nghĩ tới mình nhiều lần bị người ta bức bách, tống tiến vậy mà mình còn phải tươi cười nhún nhường là hắn lại nổi giận, chỉ là mấy thằng lưu manh thôi, tư cách gì chứ?
Điện thoại gọi tới, rất đúng giờ, La Trường Hoan nhận máy, nghe thấy giọng của Tạ Kỷ Phong, cười nói:" Giám đốc Tạ, trước tiên chúc mừng anh phát tài nhé."
" Ha ha ha, đừng khách khí, chúc mừng cả hai chúng ta mới đúng." Tạ Kỷ Phong cười có phần phóng khoáng, khác với tính cách điềm đạm thường ngày, cho thấy tâm trạng hắn đang tốt:" Có điều tôi thích phương thức tạm biệt này đấy, thuận buồm xuôi gió."
" Cám ơn anh, còn chuyện cuối cùng nữa thôi, tôi nghĩ anh sẽ xử lý thỏa đáng." La Trường Hoan nhắc nhở:
" Chuyện này tôi hơi do dự đấy, người đó không dễ đối phó đâu, chúng ta có một lựa chọn, kết thúc êm đẹp đi, ai có phần người nấy." Tạ Kỷ Phong khuyên, mặc dù hắn đã làm công tác dự phòng từ trước, có điều hắn thấy không nên đụng vào chàng trai đó thì hơn:
Cứ nhìn cái biệt thự số 81 đó đi, tên đó dám chơi lắm, ai muốn chọc vào một đối thủ như vậy chứ.
" Nếu thế thì anh càng phải nghĩ cách đối phó mới đúng chứ, xảy ra chuyện lớn như thế này, Du Thế Thành hiện giờ chắc chắn là nổi điên rồi, anh không cần trực tiếp ra tay, cứ để hắn ứng phó là tốt nhất. Tôi tin hiện giờ hắn nhất định lùng sục kẻ gây chuyện, nhất định thông qua thế lực ngầm ở Đại Lục để tìm kiếm, nhất định anh cũng có cách để tin tức này truyền tới tai hắn, tôi nói có đúng không?" La Trường Hoan hỏi, đây là chuyện hắn cân nhắc từ lâu, chỉ cần Du Thế Thành biết được, còn lo gì y không xé người kia thành muôn mảnh:
Bên kia mãi mà không có câu trả lời, có vẻ Tạ Kỷ Phong vẫn đang do dự, La Trường Hoan nhắc:" Giám đốc Tạ, người làm chuyện lớn không thể có lòng dạ đàn bà được, Du Thế Thành đã không đáng để sợ nữa, dù cảnh sát không tìm thấy hắn, số tiền bị mất kia cũng đủ để hắn chết mất xác rồi ... Anh không thấy cần một người chống lại đòn báo thù của đám ông chủ kia à? Anh có thể nhắc nhở những người kia chuyện y làm, dù sao y cũng có biết tôi là ai đâu, trên đời này làm gì có nhân tuyển nào tốt hơn nữa chứ? Đừng nói với tôi là anh bị cắn dứt lương tâm đấy nhé."
" Không, chuyện này không liên quan gì tới lương tâm, điều tôi lo là chúng ta khéo quá hóa vụng, nếu y mà thoát được, người đầu tiên y nghĩ tới sẽ là tôi." Tạ Kỷ Phong lo lắng, khi đó hắn phải chịu toàn bộ lửa giận của Cừu Địch:
" Ha ha ha, cho dù anh không làm gì cả, đám người đó đã xới tung cả biệt thự số 81 lên rồi, anh sẽ không cho rằng cảnh sát thủ đô là bọn ngốc, không tìm được chút manh mối gì đó chứ? Bắt được y chỉ là chuyện sớm muộn thôi mà. Nói không chừng khi đó anh cũng liên lụy đấy, chỉ cần y khai anh là người trung gian giới thiệu cho tôi, dù cảnh sát không đủ chứng cứ làm gì anh, nhưng đám ông chủ kia không cần chứng cứ gì đâu ... Đó không phải là kết quả anh muốn thấy đó chứ?" La Trường Hoan đe dọa, càng nói hắn càng phục mình, đúng là một kế hoạch quá hoàn mỹ:
Bên kia vẫn đang do dự, La Trường Hoan nói thẳng:" Tôi hỏi lại lần nữa, anh có con đường nào để truyền tin cho Du Thế Thành không? Nếu không thì trước khi tôi đi sẽ nhắc nhở hắn, tôi đảm bảo hắn sẽ tin lời tôi đấy."
" Được, chuyện này để tôi làm." Tạ Kỷ Phong không còn do dự nữa, trời mới biết La Trường Hoan nói gì, chuyện nên nắm trong tay mình vẫn hơn:
La Trường Hoan cúp điện thoại, mỉm cười xem đồng hồ 22 giờ 20 phút, phía trước mặt xuất hiện một vùng sáng, tựa như cả một biển đèn, còn có ánh đèn từ trên trời hạ xuống, đó chính là những chuyến bay hạ cánh.
Ôi vì sao một cảnh sắc hết sức bình thường lại khiến hắn cảm thấy mỹ diệu như thế.
Tay xách va li, rời khỏi xe, sải bước đi vào đại sảnh, La Trường Hoan đắc ý nghĩ.