Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 723 - Q4 - Chương 142: Trăm Kín Một Hở Chuyện Đáng Sợ. (2)

Q4 - Chương 142: Trăm kín một hở chuyện đáng sợ. (2) Q4 - Chương 142: Trăm kín một hở chuyện đáng sợ. (2)

Thời gian chỉ 22 giờ 23 phút, chỉ chậm hơn La Trường Hoan có một chút, Cừu Địch từ trong taxi đi ra, áp chế nhịp tim đập.

Y không muốn để ý tới lời mời của Lang Nguyệt Tư, nhưng cô gái đó lại nói y nhất định sẽ tới, sau đó phát trong di động một bàn độc tấu violon, Hoàng Hà tuyệt luyến. Đó là khúc nhạc mà Trang Uyển Ninh thích chơi nhất, không đợi cho Cừu Địch kịp nói bất kỳ điều gì đã cúp máy, mặc Cừu Địch gọi lại mấy lần cũng không chịu nghe, thái độ rất rõ ràng, y tới gặp thì nói chuyện không thì thôi, không thượng lượng.

Vì thế Cừu Địch không còn cách nào khác, y tới cùng với lo lắng và khẩn trương, y biết Lang Nguyệt Tư từng thấy Trang Uyển Ninh, nếu nữ nhân đó muốn gây bất lợi cho Trang Uyển Ninh thì không cách nào đề phòng được. Cừu Địch không dám mạo hiểm, y không muốn Trang Uyển Ninh dính líu vào nguy hiểm không liên quan, nhất là nguyên nhân còn do mình.

Liệu sẽ có chuyện gì đây?

Đây là cái bẫy à?

Cừu Địch đứng dưới góc tối tấm biển quảng cáo, quan sát xung quanh, do ánh sáng trên đầu hắt ra, y có thể nhìn rõ ràng người khác không sợ người ta nhìn thấy mình. Có vẻ không giống một cái bẫy, địa điểm gặp mặt là trước cửa hiệu McDonald's, khu vực này là thiên đường mua sắm ở Bắc Kinh, buổi tối còn náo nhiệt hơn ban ngày, đương nhiên tới đây đa phần là người trẻ tuổi, tiếng cười nói rộn ràng, chen vai thích cánh. Nếu đối phương định ra tay ở nơi thế này thì không sáng suốt, nhưng đổi cách suy nghĩ khác, nếu đây là cái bẫy, người đông như thế, Cừu Địch không cách nào phán đoán mai phục ở đâu.

Năm phút trôi qua Cừu Địch vẫn tính toán, nếu là cái bẫy, ai sẽ đặt bẫy mình, La Trường Hoan ư, không thể nào, hắn đang nghĩ Cừu Địch vẫn còn duy trì cuộc tấn công vào biệt thự số 81. Một người nữa y luôn kiêng dè là Tạ Kỷ Phong, đến nay chưa rõ vì sao tên đó vốn từ chối ủy thác này rồi lại tham gia vì lý do gì, vai trò của hắn chắc chắn không nhỏ, nhưng bảo hắn thao túng được Lang Nguyệt Tư thì hơi vô lý.

Mười phút trôi qua, Cừu Địch biết Lang Nguyệt Tư ở quanh đây, cô ta không chủ động hiện thân, y sẽ biến mất, dùng cách khác bảo vệ Trang Uyển Ninh. Chuyện đã như thế, chỉ cần y an toàn ngoài kia, nữ nhân đó không dám làm bừa.

Đúng lúc này di động vang lên, Cừu Địch nhận máy, chỉ nghe đúng một câu:" Hướng mười ba giờ, áo gió màu đỏ."

Cừu Địch ngẩng đầu lên, chạy về phía dãy quán bên đường, nhìn thấy một cô gái mặc áo gió màu đỏ hết sức bình thường đang đi dạo quanh mấy sạp hàng bán món trang sức thủ công giá rẻ.

Đa phần bán hàng là sinh viên kiếm thêm trước Tết, rất nhiều món đồ mang không khí Giáng Sinh, hết sức đáng yêu vui mắt, Cừu Địch tới gần bên cạnh cô gái áo đỏ, khẽ nói:" Tôi tới rồi."

" Tôi đã nhìn thấy rồi." Cô gái nghiêng đầu sang cởi khẩu trang, quả đúng là dung mạo hoa ngọc của Lang Nguyệt Tư, tuy không trang điểm cầu kỳ như thường ngày, có chút vị thanh thuần tự nhiên, nụ cười càng tươi hơn bình thường:

Cừu Địch không quan tâm tới chuyện đó, y nắm lấy tay Lang Nguyệt Tư gằn giọng chỉ đủ hai người nghe:" Cô mà không giải thích cho rõ ràng là tôi nổi giận đấy."

Lang Nguyệt Tư cười khẽ:" Anh hiểu lầm rồi, tôi tình cờ gặp một cô gái ở trung tâm mua sắm, rồi vô tình trở thành bạn bè với cô ấy. Về sau tôi mới biết, cô ấy chuyên môn tới thủ đô đệ trị liệu tâm lý, vì thế tôi mua chuộc bác sĩ tâm lý, đóng giả thành bác sĩ tâm lý trò chuyện với cô ấy mấy lần ... Chúng ta thực ra đều là chân chạy vặt cho người ta, anh thấy tôi đi uy hiếp cô ấy à?"

Cừu Địch sững người, không phải Trang Uyển Ninh tới Bắc Kinh dạy học sao? Sao lại là trị liệu tâm lý chứ, y hỏi vội:" Cô ấy có khỏe không? Có vấn đề gì không?"

" Điều này anh không nên hỏi tôi, sao anh không tự đi hỏi cô ấy." Lang Nguyệt Tư nói câu này, không ngờ như chạm vào nỗi đau của Cừu Địch, y không nói gì cả, buông tay cô ra, sự mẫn cảm của nữ nhân khiến cô nhận ra ngay lập tức:" Xem ra anh rất yêu cô ấy ... Vậy tôi cho anh biết một điều, tôi giúp anh thăm dò rồi, cô ấy cũng yêu anh, vì sao không theo đuổi?"

" Ha ha ha, trước kia thì tôi nghèo, không dám theo đuổi, bây giờ thì giàu không có lương tâm, nên không có mặt mũi theo đuổi ..." Cừu Địch hiếm khi thổ lộ tiếng lòng với người khác:" Cho nên tốt nhất là đường ai nấy đi, cô ấy quá đơn thuần, còn chuyện tôi làm thì quá phức tạp, cô ấy không tiếp nhận được, tôi không muốn cô ấy bị tổn thương."

Lang Nguyệt Tư cười đắc ý:" Rốt cuộc tôi đã tìm ra điểm yếu của anh rồi, nếu tôi là La Trường Hoan thì anh chết chắc."

" Nếu cô là La Trường Hoan thì tôi chết không biết vì sao lại chết, hắn không cho tôi cơ hội này." Cừu Địch bình tĩnh nói:

" Anh thật thông minh, đang định dọa anh một chút mà không được, hẳn anh biết, hắn an toàn rút lui là anh sẽ thành đích nhắm?"

" Đương nhiên, kế hoạch ngay từ đầu của hắn là thế, tìm một người được việc làm ma thế mạng cho hắn."

" Vậy tôi nhắc anh một chuyện, hiện giờ hắn hẳn là đã lên máy bay đi rồi." Lang Nguyệt Tư không cười nữa, thở dài bùi ngùi, tựa như đã làm lỡ mất cái gì, khiến cô hụt hẫng buồn bã:

Chuyện này cũng chẳng làm Cừu Địch bất ngờ lắm, nếu không tìm được y, có lẽ cô gái này sẽ thành ma thế mạng của La Trường Hoan thôi, dù thế nào không có chuyện hai bọn họ cùng thoát thân được.

Cô gái này không quá ngốc, biết nghe lời khuyên của mình, nếu không dính dáng tới La Trường Hoan nữa thì cũng không có lý do gì đối phó với mình. Cừu Địch nhìn Lang Nguyệt Tư đội mũ lông che kín hai tai, để lộ khuôn mặt đỏ hồng vì lạnh hết sức quyến rũ, mi cong mềm mại, hai hàng lông mày đen nhánh, chiếc mũi dọc dừa nằm ngay dưới cặp mắt long lanh:" Cô không đi nhanh đi còn tìm tôi làm gì?"

" Đừng kinh ngạc, tôi muốn chứng minh một chuyện." Lang Nguyệt Tư nói xong bất thình lình nhón chân lên, tay vòng qua cổ Cừu Địch, ngay giữa đường người qua kẻ lại, hôn lên môi y:
Bình Luận (0)
Comment