Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 724 - Q4 - Chương 143: Trăm Kín Một Hở Chuyện Đáng Sợ. (3)

Q4 - Chương 143: Trăm kín một hở chuyện đáng sợ. (3) Q4 - Chương 143: Trăm kín một hở chuyện đáng sợ. (3)

Cùng lúc đó La Trường Hoan đã đi qua cổng kiểm tra an ninh, hướng về phía cổng lên máy bay chuyên giành cho khách VIP.

Tiếp viên hàng không xinh đẹp, cơ trưởng soái ca đồng loạt khom người chào hỏi, xe điện chở hắn tới một đường băng chuyên biệt, nơi đó đỗ sẵn một chiếc máy bay cỡ nhỏ. Là một người có tiền, La Trường Hoan thản nhiên tiếp nhận toàn bộ đãi ngộ đó, đi lên máy bay, vào trong khoang liền thấy Hạ Diệc Băng ăn mặc quý phái tay cầm chén cà phê nóng, ngắm cảnh tuyết lất phất bên ngoài cửa máy bay.

" Hoan nghênh lên chuyến bay, hết thảy đều thuận lợi chứ?"

" Vô cùng thuận lợi, còn thuận lợi hơn cả trong tưởng tượng nữa, cám ơn giám đốc Tạ an bài." La Trường Hoan khách khí nói:

" Vậy thì hãy hưởng thụ chuyến hành trình của anh đi, phải rồi, tôi nghĩ phải còn một hành khách xinh đẹp nữa đi cùng anh chứ?" Hạ Diệc Băng nhìn ra phía sau lưng La Trường Hoan, không thấy ai khác, hỏi:

La Trường Hoan hơi tiếc, nhưng trong quá trình tiếp xúc hắn thấy khó kiểm soát được Lang Nguyệt Tư đành để lại, cười:" Vì an toàn, tôi không nói với cô ấy tối nay sẽ đi."

" Vậy chuyến hành trình của anh sẽ rất cô độc đấy." Hạ Diệc Băng đưa tay ra:

" Người có thể đi tới cùng đều cô độc mà, giám đốc Hạ, tôi mong có thể cùng ăn bữa tối với chị ở Singapore." La Trường Han rất quý ông hơi khóm người xuống, nắm lấy tay Hạ Diệc Băng hôn lên tay cô:

" Soái ca biết kiếm tiền ai chẳng thích, anh muốn rứt bỏ tôi cũng không phải dễ đâu." Hạ Diệc Băng có chút phúng túng đưa tay nhéo cằm chàng trai trẻ, ôm một cái rồi đi xuống máy bay:

Chẳng mấy chốc khoang cửa máy bay đóng lại, Hạ Diệc Băng đi lên xe điện quay về, nhìn chiếc máy bay bay lên, trái tim treo ngược của cô vào thời khắc này rốt cuộc cũng yên rồi.

Thành công luôn làm người ta vui mừng, làm người ta không thể nén lòng, Hạ Diệc Băng giống rất nhiều tên tội phạm, thích quay lại hiện trường chứng kiến tác phẩm của mình, vừa đi vừa xem điện thoại.

Cô xem tin tức mang tính oanh động cả thành phố, tên là Nguy cơ trên đầu lưỡi.

Thế nhưng hai người bị vứt bỏ chẳng hề quan tâm, bọn họ chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt, quên hết xung quanh.

Môi, lưỡi, răng, tất cả đều dùng vào nụ hô đó, Cừu Địch chưa bao giờ hưởng thụ cảm giác mỹ diệu như vậy, chiếc lưỡi của Lang Nguyệt Tư tựa như con rắn linh hoạt, liên tục khiêu khích đầu lưỡi của y, lúc thì khẽ cắn môi y, lúc thì ôm hẳn mặt y, môi áp chặt mút mạnh ... Cừu Địch tựa hồ chìm sâu trong vũ điệu tuyệt với, chiếc lưỡi thơm đó, sao khiến người ta quyến luyến như thế.

Trong ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, dưới ánh đèn mộng ảo của màu Giáng Sinh, bao vây bởi tiếng nhạc tươi vui và từng bông tuyết nhỏ, đôi nam nữ say trong nụ hôn làm không ít người hâm mộ.

Nhưng nam nhân mãi mãi là động vật tham lam, khi đôi tay ngọc của Lang Nguyệt Tư quấn chặt lấy cổ Cừu Địch, đối mắt đẹp khép hờ, gò ngực gợi cảm không ngừng nhô lên hụp xuống, cặp môi hồng nhẹ phả hương thơm nóng rực thì tay Cừu Địch đưa xuống, luồn qua áo cô, vuốt ve sống lưng mịn màng. Đến khi bàn tay đó tiến xuống, muốn luồn qua quần cô, Lang Nguyệt Tư mặc quần nhung loại dây chun, nên rất tiện cho Cừu Địch, nhưng vừa chạm tới mép quần lót thì Lang Nguyệt Tư bất ngờ đưa tay ra, nắm lấy đúng quần Cừu Địch, y thức tỉnh tức thì, nhìn thấy Lang Nguyệt Tư cắn môi nén cười.

" Hiểu rồi, cô muốn chứng minh tôi không phải biến thái à?" Cừu Địch bật cười, cô gái này hiếu thắng thật, vì muốn chứng minh mình đúng mà bỏ công lớn như thế:

Hai người buông nhau ra, nhanh chóng khôi phục bình thường, như vừa rồi chẳng có chuyện gì, Lang Nguyệt Tư cười khúc khích:" Vừa vặn ngược lại đấy, tôi chứng minh được anh rất biến thái, hôn nhau trên đường mà anh cũng cứng lên được ... Hi hi."

" Hôm nay cô lạ thật đấy." Cừu Địch tò mò:

Lang Nguyệt Tư híp mắt cười, khoác tay Cừu Địch kéo đi, đầu hơi ngả vào vai y. Chuyện thân mật bất ngờ này làm Cừu Địch khó thích ứng hơn cả nụ hôn vừa rồi, tránh khỏi đám đông vây quanh nhìn, Lang Nguyệt Tư nói:" Chúng ta đồng bệnh tương lân, đều là người bị vứt bỏ ... Ha ha ha, có điều cái nghề này là như thế, nếu như dám đưa tay lấy tiền thì đừng trách một ngày bị người ta lừa."

" Cho anh biết nhé, tôi là gián điệp thương nghiệp, chuyên môn của tôi là nằm vùng ở các quỹ vc, tức là loại công ty đầu tư mạo hiểm, nghĩ cách kéo công ty xuống vũng lầy, sau đó để người thuê thừa cơ mua với giá rẻ ... Cuộc đời tôi trước giờ là vậy đấy."

" Rốt cuộc cô làm sao thế, sao hôm nay lại nói những lời này? Quan hệ của chúng ta đâu đạt tới mức độ thân mật và tín nhiệm đó." Cừu Địch càng lạ hơn, giống cô gái vừa bị phụ tình, tùy tiện kiếm một nam nhân khác để trả thù kẻ phụ bạc mình, chỉ khác Lang Nguyệt Tư hình như không buồn phiền vì bị phụ bạc, lại rất vui vẻ là khác:

" Đó là vì lần đầu tiên tôi thấy một người không lừa tôi, lại có ý muốn giúp tôi, trước đó lại còn ở phía đối địch." Lang Nguyệt Tư ôn nhu nói:

" Cô nói rồi đấy thôi, chúng ta đều là người làm thuê cả, có lẽ là chút đồng cảm." Cừu Địch không coi đó là chuyện gì to tát:

Nhưng y càng hời hợt ở chuyện này càng khiến trái tim Lang Nguyệt Tư rung động, vì y vô tư, không hề vụ lợi, đảo lộn mọi ấn tượng của cô trước kia về chàng trai này, đó là tham lam, gian xảo, hèn hạ, biến thái. Kéo y vào ngõ nhỏ gần đó, đứng trong bóng tối, khuất khỏi ồn áo ngoài kia, nói:" Anh biết không, thực ra khi tôi gọi điện thoại cho anh, tôi ở gần biệt thự số 81 đấy."

" May cho cô, nếu lúc đó cô ở bên cạnh hắn thì đã nguy hiểm rồi."

" Anh lợi hại thật, tôi thực sự nghĩ không ra lúc đó anh ở đâu, chắc không xa biệt thự số 81 là bao đâu nhỉ?"

Mặc dù không nghi ngờ Lang Nguyệt Tư, nhưng y cũng không ngốc tới mức đi khai ra chuyện này:" Cô đoán xem!"

" Tôi đoán rồi, cho nên tôi mới nghe theo kiến nghị của anh, không quay về nữa, chuẩn bị đi một mình ... Có lẽ khi tôi quay về thì nơi đó hoặc người đi lầu trống, hoặc có cảnh sát đang đợi tôi ấy chứ."

" Khi đó tôi không nghĩ cô tin tôi, trước đó chúng ta không có cơ sở nào tin nhau, cô luôn lừa tôi, vậy mà đột nhiên cô nghe theo lời khuyên của tôi, vì sao thế?"

" Ừm, vì Trang Uyển Ninh đã kể cho tôi chuyện xảy ra ở Trường An, cô ấy quá đơn thuần, không nhận ra rằng anh là người cứu cô ấy. Hôm đó ở trung tâm thương mại tôi nghe hết, cô ấy lại còn nghĩ anh lừa cô ấy, anh thì không giải thích, một mình chịu oan ức, tôi biết anh là chàng trai dịu dàng ấm áp." Lang Nguyệt Tư ngước mắt nhìn Cừu Địch sùng bái:" Hơn nữa, trong hoàn cảnh đó anh lại còn an toàn thoát thân được, nhất định không phải nhân vật tầm thường."
Bình Luận (0)
Comment