Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 725 - Q4 - Chương 144: Trăm Kín Một Hở Chuyện Đáng Sợ. (4)

Q4 - Chương 144: Trăm kín một hở chuyện đáng sợ. (4) Q4 - Chương 144: Trăm kín một hở chuyện đáng sợ. (4)

Chậc chậc cô em này, nếu đã nói chuyện với Trang Uyển Ninh nhiều như vậy rồi thì đã biết y không phải biến thái, vậy thì chuyện kiểm chứng là không tồn tại, mới hôn một cái mà ý đồ moi nhiều thông tin từ y như vậy:" Tôi chỉ là người bình thường, phàm gặp chuyện gì chỉ trông cậy vào được bản thân, cho nên vùng vẫy hết sức thôi ... Người tự nhận bất phàm à, khẳng định không có tôi trong danh sách đó."

" Thú vị." Lang Nguyệt Tư tủm tỉm cười, cô nhận ra Cừu Địch đề phòng rồi, lui về thế thủ rồi, tuy nhiên cô từ đó xác định phán đoán của mình, ghé sát tai y, nói:" Nhưng La Trường Hoan đã đi rồi, thẳng thắn mà nói, đó không phải là tên của hắn, tôi không biết tên thật của hắn là gì ... Tôi tìm anh không có ý gì khác, tôi còn chút lo lắng, làm sao để an toàn thoát thân khỏi chuyện này?"

" Thành công một cách quá trôi chảy khiến hắn tự mãn quá, tiền ở đâu, nguy hiểm sẽ đuổi theo tới đó, tôi chỉ lấy chút tiền thù lao từ hắn, còn số tiền kia tôi không hề đụng vào. Cô không thấy, nếu như hắn mang số tiền đi theo, sẽ mang nguy hiểm tới cho kẻ phía sau hắn à, dù tôi không biết là ai."

" Anh chắc chắn là hắn lấy tiền trong đó chứ?"

" Đương nhiên là chắc chắn, không có chúng tôi giúp hắn cầm chân Du Thế Thành, hắn không dám làm chuyện này." Cừu Địch cười, nói thẳng ra chính bọn họ tạo điều kiện an toàn cho La Trường Hoan lấy tiền, có điều lấy hay không là ở hắn, chẳng thể trách ai:

Lang Nguyệt Tư cắn môi, bao sao Cừu Địch làm tới mức đó, nhìn như đẩy Du Thế Thành vào chỗ chết, thực ra để La Trường Hoan yên tâm lơi lỏng, kết quả là y loại bỏ được toàn bộ nguy hiểm, mắt nhìn y càng sáng hơn:" Xem ra tôi lựa chọn đúng rồi."

" Đúng thế, cho nên cô không cần hỏi tôi làm sao để an toàn thoát thân, bản thân cô có đủ tố chất này, cô biết đủ không tham, giờ cần biến mất đi là được."

Lang Nguyệt Tư nhoẻn miệng cười, tựa như muôn vàn quyền luyến, tới trước mặt Cừu Địch ôm y, cả người như con chim nhỏ nép trong lòng y, thủ thỉ:" Cám ơn anh! Tôi nợ anh một ân tình, tôi sẽ cho anh một thứ báo đáp."

" Chẳng phải vừa xong đã cho rồi à?" Cừu Địch hơi cúi xuống, ngửi hương thơm ngào ngạt trên người cô, có chút ngây ngất:

" Không tinh, đó là vì thử phán đoán của tôi đúng hay sai thôi, nụ hôn đó tôi cũng rất hưởng thụ, thứ tôi muốn đưa cho anh là cái này ..." Lang Nguyệt Tư lặng lẽ đút một thứ vào túi Cừu Địch:

" Cái gì thế?" Cừu Địch chỉ cảm giác thứ đó cưng cứng, có vẻ là một cái hộp:

" Tôi sẽ không giải thích, tôi cũng không rõ, chỉ là một loại hoài nghi thôi, không ai có thể tính toán kín kẽ mọi điều ... Nếu như anh an toàn rút lui, anh có đi tìm tôi không?" Lang Nguyệt Tư đưa tay vuốt ve gò má lành lạnh ram ráp của Cừu Địch, giọng ôn nhu như đợi y thổ lộ:

" Có, nhưng tôi đâu biết cô là ai, đi đâu mà tìm."

" Vậy suy nghĩ đi, anh thông minh như thế, nếu bỏ công sức, nhất định sẽ tìm thấy tôi ... Tạm biệt."

Lang Nguyệt Tư vừa rời khỏi lòng Cừu Địch thì y giữ lại, có chút ngập ngừng nói:" Ừm, còn chuyện này nữa … Cô hôn rất tuyệt, có thể dạy tôi được không?"

" Nam nhân đúng là thứ tham lam, được, vừa lý thuyết lẫn thực hành luôn nhé ..." Lang Nguyệt Tư đáp lại bằng hành động, trước tiên là nụ hôn nhẹ lên môi, hôn lên mũi, hôn mi mắt, hôn tai, lại quay về hôn môi, mỗi nụ hôn đều rất chuyên tâm, đều chứa đầy lưu luyến, mỗi nụ hôn lại cùng lời thủ thỉ như nói lời âu yếm với tình nhân:

Rất lâu sau hai người mới tách nhau ra, Lang Nguyệt Tư chạy khỏi ngõ, bắt một chiếc tắc xi đi lên, xe đi rồi vẫn mở cửa sổ xe, lộ khuôn mặt đẹp tuyệt trần, để lại nụ hôn gió.

Giai nhân đã đi, hương thơm vẫn còn đó.

Cừu Địch ngây ra sờ môi, cảm giác hết thảy chuyện vừa xảy ra không chân thật một chút nào, y đợi ở bên đường, nhìn thời gian đã 23 giờ, đem chiếc di động dùng để liên hệ tháo ra, ném vào thùng rức, đút tay vào túi hòa trong đám đông náo nhiệt. Đi một quãng xa, xác định không bị bám đuôi, Cừu Địch mới đưa tay bắt xe taxi ngẫu nhiên đi qua.

Vừa lên xe một cái, Cừu Địch sờ thứ Lang Nguyệt Tư để lại, đó là một cái hộp nhỏ, lấy ra thấy chiếc khăn tay nữ bằng lụa thơm phức, là mùi của cô ấy, bọc chiếc máy dò điện tử. Thứ này trước kia Cừu Địch thấy rồi, mỗi lần hai người gặp nhau, Lang Nguyệt Tư đều dùng thứ này quét người nhau, chứng minh thanh bạch.

Cô ấy đưa cho mình cái này để làm gì chứ? Cừu Địch không hiểu gì cả, y đưa chiếc máy dò lên mũi ngửi, tựa hồ còn lưu mùi thơm thân thể cô, chẳng lẽ lại là kỷ niêm? Cừu Địch nghĩ thế, lòng hồi tưởng từng cảnh từ lúc hai người gặp nhau, cái chuyện lừa lọc gian trá ấy vì sao giờ nhớ lại lại thấy vui vẻ như thế? ... Á, hiểu rồi, có lẽ Lang Nguyệt Tư hiểu lầm rồi, y xin đồ lót người ta những hai lần, lúc nãy chia tay còn nhờ người ta dạy hôn, y có lý do, Đới Lan Quân chê y hôn kém ... người ta không hiểu lầm là y thích người ta mới lạ.

À thì cũng đúng, thích ... lên giường thật chứ! Một cô gái xinh đẹp cá tính bí ẩn như thế, rất dễ khơi lên hứng thú của nam nhân! Nếu xảy ra chuyện n hưu tình một đêm, Cừu Địch không ngại … Ý nghĩ vẩn vơ dâng lên, buồn chán mân mê chơi đùa món đồ kỷ niệm đó, pin vẫn còn bật lên được, đột nhiên tít tít tít, đèn xanh biến thành đèn đỏ …

Cừu Địch ngay lập tức tái mặt, màu đỏ là cảnh báo, trên người mình có thiết bị theo dõi ư? Không thể nào, tất cả những thứ không cần thiết y đã vứt đi rồi mà, sao lại có được?

Đèn lại xanh rồi, hay là thiết bị có vấn đề chứ? Cừu Địch đang dùng máy dò ra lại người, rất bình thường, vẫn màu xanh ... Đột nhiên nhớ ra một thứ, tay Cừu Địch hơi run từ từ đưa tay phải tới cổ tay trái, đúng lúc này máy quét phát ra tiếng tít kéo dài không ngừng cùng với tiếng kêu kéo dài.

Đây là đồng hồ cơ, làm gì có thiết bị phát sóng điện tử gì chứ ... Không nghi ngờ gì nữa, Lưng Cừu Địch tê rần, cơ mặt co giật, đồng hồ là do Đường Anh tặng cho y, nếu như ... Nếu như Tạ Kỷ Phong và La Trường Hoan thông đồng với nhau, cô ấy nhận lệnh từ Tạ Kỷ Phong thì ... Hậu quả không dám tưởng tượng.
Bình Luận (0)
Comment