Q4 - Chương 147: Hết đường trốn tránh sợ vô ích. (2)
Q4 - Chương 147: Hết đường trốn tránh sợ vô ích. (2)
Xảy ra chuyện rồi, ngược lại còn khiến Cừu Địch bình tĩnh hơn, đặc biệt là vấn đề xảy ra trên người Tạ Kỷ Phong thì y hoàn toàn không bất ngờ, thằng cha đó từ lâu y đã biết là cái loại chỉ cần được giá, thì nói không chừng dù có là vợ hắn thì hắn cũng dám bán. Chỉ có chút bất ngờ là sơ xuất lại xuất hiện trên người Đường Anh, tuy không thể nói là tình cảm sâu sắc gì, nhưng ít nhất cũng có thể coi là bạn bè. Nhất là thời gian qua hai người trên giường ân ái triền miên, dưới giường được quan tâm săn sóc, khiến Cừu Địch cảm nhận được chút hạnh phúc của chuyện nam nữ yêu đương, không ngờ tất cả chỉ là giả tạo.
Có lẽ vốn giả ngay từ đầu rồi, những cô gái xinh đẹp phiêu dạt ở Bắc Kinh này, có ai không đợi một cái giá cao để bán? Gặp được cái giá thích hợp, quần lót và liêm sỉ tụt nhanh như nhau thôi. Cừu Địch cay đắng nghĩ, đáng lẽ phải nhìn thấy trước rồi chứ, Đường Anh kiếm sống trong nghề này, sao có thể là cô gái đơn giản, sao có thể đáng thương tìm tới y giải quyết chuyện nhỏ như vậy ... Cô ấy xinh đẹp như thế, chắc chắn không biết bao người nhòm ngó, nếu quả thật đơn thuần như vậy, chẳng biết thành trò chơi cho bao nhiêu nam nhân rồi.
Mình thực sự quá sơ xuất.
Cừu Địch cố nén tức giận không gọi điện cho Đường Anh, vừa đi vừa gọi điện cho Tạ Kỷ Phong, tên đó cầm tinh con chuột, thành công một cái là chắc chắn chui vào hang rồi.
" A lô, ai đấy?" Tạ Kỷ Phong giọng lười nhác:
" Một người làm anh rất bất ngờ đấy, tôi, Cừu Địch đây." Cừu Địch giọng trấn định nói:
Quả thật là hết sức bất ngờ, bên kia im lặng rất lâu, Tạ Kỷ Phong tựa như người ngoài cuộc chẳng liên quan gì, hỏi:" Có chuyện gì thế?"
" À, không có gì cả đâu, chỉ hỏi một câu, anh lại bán tôi rồi à?" Cừu Địch hỏi câu này không hề tức giận, có lý do gì để giận đâu, cái nghề này là như vậy mà, bước chân vào cuộc chơi phải sẵn sàng:
" Tôi dựa vào bán người khác để kiếm cơm mà, ngày đó cậu tới tìm tôi, chẳng phải là để bán bản thân với cái giá tốt à?" Tạ Kỷ Phong nói rất hời hợt, như chuyện hắn làm thế là đương nhiên vậy:
Cừu Địch vừa đi vừa nói:" Vô sỉ tới mức độ của anh thực sự làm tôi ngưỡng mộ đấy, bán thì cứ bán đi, nhưng một gái bán hai nhà là sao?"
" Xin lỗi, chuyện này thì cậu thực sự không trách tôi được, có trách thì trách bản thân quá lợi hại, tới mức làm La Trường Hoan cũng phải sợ hãi ... Tôi cũng không hiểu đấy, khi bán tình báo về chuỗi nhà máy chế biến thịt, cậu đã kiếm được hai ba trăm vạn rồi, vậy mà cậu còn chưa hài lòng, vẽ rắn thêm chân, tự đưa mình vào nguy cơ lớn như vậy, cậu trách ai được?" Tạ Kỷ Phong đẩy hết vấn đề cho Cừu Địch:
" Anh nói thừa, có ai lại đi chê tiền cớ chứ."
" Ha ha ha, tôi thích câu đấy, cậu như thế thì tôi yên lòng rồi."
Cừu Địch cũng cười:" Ồ, anh nghĩ cứ thế bán tôi đi rồi bình yên vô sự à?"
" Cậu không cần uy hiếp tôi, tôi ăn no thì cả nhà mới không đói, tôi có cả công ty phải nuôi, đã làm cái nghề này thì tôi cũng chuẩn bị tinh thần rồi ... Còn cậu thì sao, đã chuẩn bị chưa? Thỏ hết chó vào nồi, chim hết bẻ cung, chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi, cậu còn muốn thế nào? Làm cái nghề này, chết nhanh nhất chính là kẻ biết quá nhiều, nắm quá nhiều thông tin quan trọng, cậu không thấy bản thân đã thành loại đó rồi sao?" Tạ Kỷ Phong thấy Cừu Địch không trả lời, nói thêm:" Nếu tôi là cậu, tôi sẽ thay một cái tên khác, một thân phận khác, chuyển sang một thành phố khác mà sống. Dù sao thì đám thần tiên lớn đó đánh nhau, chẳng để nhân vật nhỏ như cậu vào mắt đâu, đi nhanh đi."
Nghe có vẻ chân thành lắm, nhưng Cừu Địch biết toàn là lời lừa đảo mà thôi:" Tôi vốn chuẩn bị biến mất rồi đấy, nhưng giờ tôi biến mất thế nào đây? Giờ ai cũng biết là tôi làm rồi, bọn chúng không tìm ra La Trường Hoan, còn không băm vằm xé xác tôi ra à?"
Tạ Kỷ Phong tiếp tục khuyên nhủ:" Cho nên cậu càng nên tìm nơi thật bí mật để trốn."
" Thôi mày bớt phun rắm đi, mày đã tính cả rồi, sai Đường Anh giở trò trên người tao, đừng vờ vịt làm người tốt nữa, tao phát ói vì mày." Cừu Địch chửi:
Tạ Kỷ Phong trầm ngâm một chút nói:" Cậu phải nên cảm thấy may mắn, Đường Anh là mỹ nữ số một trong tòa nhà Bảo Long, bao nhiêu người theo đuổi không được bị cậu cưỡng bức, người ta trả giá như vậy, thế nào cũng phải có báo đáo chứ?"
" Bội phục, tao thực sự phục thằng khốn nạn như mày đấy, bảo sao mày thuê cô gái xinh đẹp như thế về làm cố vấn luật pháp, thừa thãi ... Mày có ý đồ đó ngay từ đầu phải không, không phải tao thì mày cũng sẽ dùng cô ấy tặng cho người khác. Lão Tạ, mày tính chưa hết đâu, mày luôn tránh xa nguy hiểm, đứng ở vị trí an toàn, nên có nhiều chuyện mày không rõ bằng tao, mày không sợ bị tính kế à?" Cừu Địch đổi thái độ, loại người này, kể cả không có thù riêng, nhưng tới nước này rồi, không thể không loại bỏ:
" Cậu không cần dụ tôi, cậu có thể suy đoán, tưởng tượng, thế nào cũng được, nhưng cậu sẽ không thể biết được chân tướng từ chỗ tôi đâu. Tôi tặng cậu một lời khuyên, trốn được thì trốn đi, phú quý tìm trong nguy hiểm, cậu đã kiếm được rồi, không đi thì muộn đấy. Dù cậu phát hiện ra thiết bị theo dõi thì sao nào?" Tạ Kỷ Phong cũng không muốn dây dưa với Cừu Địch, thằng nhãi này khiến hắn kiêng dè, nếu dọa cho y chạy mất là điều tốt nhất, giờ phút quan trọng không thể hỏng chuyện:" Người của cậu đã xảy ra chuyện rồi đấy, đi đi, đừng để như bọn họ, sinh tử không rõ."
Cừu Địch nắm chặt điện thoại, quả nhiên thằng súc sinh này có liên quan, máu trong người y muốn sôi lên, muốn chửi vào mặt hắn, muốn dùng từ ngữ độc ác thề không để cho hắn sống yên ổn, nhưng làm những chuyện đó không giải quyết được gì, áp lửa giận cắn răng nói:" Được, cám ơn lời khuyên hèn hạ của mày, mày kiếm được từ tao nhiều như thế, vậy giúp tao một chuyện cuối cùng đi, tao với mày sẽ dứt nợ."
" Đừng hỏi tôi Đường Anh ở đâu, cô ấy từ lâu đã muốn đổi một cuộc sống mới, bây giờ lý tưởng đã được thực hiện, tôi đã hứa giữ bí mật cho cô ấy." Tạ Kỷ Phong sao có thể nói ra, đây là quân cờ bảo hiểm của hắn mà:
" Không phải cô ta, nếu như là giao dịch trên giường, vậy thì tao và cô ta cũng sòng phẳng rồi ... Tao muốn hỏi, nhà khác mà mày bán tao là ai? Có thể nói cho tao biết làm sao liên hệ với hắn không?" Cừu Địch biết Tạ Kỷ Phong sẽ không dễ dàng nói ra, tiếp tục:" Lão Tạ, mày cũng biết trong tay tao đang có một khoản tiền lớn, mày không nói, tao dùng số tiền này thuê lưu manh, đợi công ty mày mở cửa, tao cho người tới đập nát công ty của mày ra, xem sau này mày làm ăn như thế nào?"
" Đừng cho rằng đây là lời đe dọa."
Tạ Kỳ Phong hít hơi như đau răng, hắn biết dính vào thằng nhãi này không ổn mà, ai ngờ y phát hiện ra Đường Anh có vấn đề như thế:" Này, cậu đang làm thiêu thân đâm đầu vào lửa đấy, trốn đi."
" Nếu tao làm thiêu thân, chẳng phải là mày kê cao gối ngủ kỹ rồi à?" Cừu Địch cười nhạt:" Cho mày hai lựa chọn, nói ra thằng khốn đó là ai, hoặc tao trút hết lửa giận lên mày."
Lựa chọn này rất dễ, Tạ Kỷ Phong chỉ trầm ngâm mất mấy gây đã nói:" Đợi một chút, tôi gửi phương thức liên hệ của hắn cho cậu ... Hắn họ Đô, người vùng đông bắc, giới giang hồ phía nam đều biết cái tên Lão Độc, chuyên cung cấp vệ sĩ tay đấm cho nhà giàu làm vệ sĩ cho tới việc không tiện nói, đó là người được Du Thế Thành nâng đỡ, bọn họ đã tuyên bố là tìm cậu thì chắc chắn sẽ tìm được cậu ... Tự xem mà làm."
Nói xong Tạ Kỷ Phong cúp điện thoại ngay, rất nhanh trên di động của Cừu Địch nhận được tin nhắn, chỉ có một số điện thoại.