Q4 - Chương 148: Hết đường trốn tránh sợ vô ích. (3)
Q4 - Chương 148: Hết đường trốn tránh sợ vô ích. (3)
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng tát tai đánh gọn vang vọng trong đại sảnh ánh sáng tù mù, nơi này nhìn qua giống như một phòng tập thể dục vậy, bên cạnh một cái máy kéo tay, Đinh Nhị Lôi ngồi dựa vào đó thoi thóp, hai chân cọ vào đường đã lộ ra cả xương trắng ởn hết sức ghê rợn, đôi mắt nửa nhắm nửa mở lại bắt đầu hôn mê rồi.
Nơi sáng đèn, Du Thế Thành đúng cùng với ba tên vệ sĩ bảo vệ hắn, ngồi bên bàn là nữ kế toán, nãy giờ bận rộn xử lý tài khoản trên mạng. Màn hình đã rất nhiều lần hiển thị thông báo tài khoản bị đóng băng không thể thao tác, khiến Du Thế Thành càng thêm nôn nóng căm hận, gương mặt anh tuấn như biến dạng vì cảm xúc thiêu đốt bên trong. Hắn biết đại bộ phận những tài khoản trong nước không thoát khỏi sự điều tra của cảnh sát kinh tế trong nước, chẳng mấy chốc sẽ bị xới tung lên thôi.
Lão Độc vừa mới tát ngã một tên thủ hạ chạy thoát, nơi này cách biệt thự số 81 không xa, chỉ hai mươi mấy phút lộ trình thôi. Tát thêm một tên nữa, Lão Độc chửi bới:" Một lũ ăn hại đái khai, sáu người đi bắt một người, bị bắt một nửa, tới xe công ty cũng bị giữ rồi ... Bọn mày ăn cứt để sống hay sao mà ngu hơn chó thế hả?"
" Đại ca, thằng đó giảo hoạt lắm, y dám tấn công cảnh sát, bọn em nào dám." Một thằng tiểu đệ phân bua:
Bốp! Bốp! Lại hai cái tát nữa, thằng đó bị tát hộc máu, Lão Độc ba mấy tầm gần mươi, cao tới hơn mét chín, thích tập thể hình, cơ bắp lực lưỡng, như trâu mộng, tát cái nào là khiến người ta muốn long cả não ra ngoài, nhổ bãi nước bọt:" Thằng ngu, đó là bình thường, mày lần đầu ra giang hồ à, không biết thời khắc đặc biệt một số chuyện phải dám làm à?"
" Đại ca, không phải bọn em không dám làm mà là còn chưa kịp làm gì thì hai bên đã đánh nhau túi bụi rồi ... Cái thằng đó cướp camera giám sát chấp pháp của cảnh sát, ném cho Tiểu Mao, một đám cảnh sát xông tới đè hắn xuống." Một thằng tiểu đệ khác giải thích, nói xong ngửa đầu ra sau, sợ bị ăn tát, người cũng đã gồng lên sẵn sàng chịu đòn:
Lão Độc giơ tay lên rồi nhưng không tát, tựa hồ đã chấp nhận lời giải thích của thăng tiểu đệ đó, ai ngờ thằng tiểu đệ vừa mới thả lỏng thì ăn ngay một cái tát xây xẩm mặt mày. Lão Độc điên lắm:" Chúng mày chỉ là đống cứt vô dụng, y chạy mà không biết đuổi theo à? Về đây làm cái gì hả?"
Đương nhiên có đuổi, nhưng mà thằng đó chạy nhanh như ăn cướp, chạy xóc hông mà chẳng bắt kịp người ta ... Lời này chỉ biết ấm ức nghĩ trong đầu thôi chứ không dám nói ra, nói ra là ăn tát, thằng nào thằng nấy cúi gằm mặt.
Lão Độc cũng có nỗi khổ khó nói thành lời, không mạnh tay với mấy thằng đàn em này không được, đã nhận tiền của người ta, nhưng không làm nên chuyện, cái thể diện này không biết giấu vào đâu nữa. Du Thế Thành không kiên nhân nổi nữa, gọi Lão Độc cơ hồ cao hơn hắn cả một cái đầu tới, tên hung nhân đó tới trước mặt ông chủ Du, lại khom lưng cung kính, xấu hổ nói:" Ông chủ Du, làm anh chê cười rồi, bọn thủ hạ làm việc không nên thân, tôi sẽ gọi thêm người đi tóm y, chỉ cần biết tên tuổi và xuất thân của y, dù y chui vào hang chuột cũng moi ra cho bằng được."
" Biết gì rồi?" Du Thế Thành không có tâm trạng nghe hắn múa mép:
" Tên đó kiếm cơm bằng nghề bán tin tức, hắn nói tên họ Cừu đó từng làm cho thương vụ Cáp Mạn, Cáp Mạn vừa mới nghe nói chúng ta đang tìm kiếm y, không dám che giấu, giao ra ngay." Lão Độc tất nhiên đang nói tới Tạ Kỷ Phong, thế lực ngầm có cái hay này, đôi khi tin tức truyền đi nhanh hơn cả mạng Thiên Võng của cảnh sát:" Tôi nhất định sẽ moi ra y cho bằng được, về công về tư tôi không thể tha cho thằng khốn đó, dám vuốt mặt Lão Độc này."
" Khả năng không kịp nữa rồi, cho dù là tìm được tên đó thì e cũng chỉ là một tên tốt thì mà thôi." Du Thế Thành bi quan nhìn về phía Đinh Nhị Lôi, bây giờ e rằng muốn tìm chân tướng chẳng những xa xôi diệu vợi, tới ngay cả những thứ hắn từng có cũng sẽ mau chóng tan biến, không có tiền lẫn quyền, hắn không rõ mình thê thảm tới mức nào:
Đúng lúc này di động trên người Lão Độc reo, nhìn số một cái rụt rè nhìn Du Thế Thành nói nhỏ:” Ông chủ Du, chị Đới gọi điện tới.”
Du Thế Thành đã tắt máy, đám người gửi tiền cho hắn thao tác không tìm được hắn, ắt tìm Đới Lan Quân, hai người họ chỉ thiếu một bước thành vợ chồng là chuyện trong giới này đều biết, người quen đa phần quen biết chung.
Nghĩ một lúc Du Thế Thành lắc đầu, ý bảo Lão Độc cứ nói là không biết, lòng chua xót, chuyến này sợ hắn không có cơ hội quay đầu nữa rồi, nhưng Đới Lan Quân gọi điện chứng tỏ vẫn quan tâm tới hắn, trong lòng hắn an ủi phần nào.
Lão Độc ở một bên vâng dạ một hồi, quan hệ hai bên khá thân thiết, thời gian dài còn là chân sai vặt cho Đới Lan Quân, vừa mới cúp máy chưa kịp nói gì với Du Thế Thành thì lại có điện thoại gọi tới, hắn không nhận ra số máy này, có điều đã biết số máy riêng của hắn thì là người trong giới thôi, nhận máy hỏi ngay:" Ai thế, có phải là có tin tức rồi không?"
Người thả ra quá nhiều, tin tức cũng đã truyền khắp nơi, nói không chừng là có ai đó tình cờ gặp được con chuột ấy, không ngờ câu trả lời của đối phương khiến hắn giật nảy mình:" Tôi họ Cừu, tên Địch, nghe nói anh đang tìm tôi à?"
" Mày, mày là ... Cừu Địch, chính là mày à?"
" Về chuyện trước đó không lâu anh bị bắt mấy thủ hạ cùng với bị giữ xe, tôi muốn biểu thị sự tiếc nuối." Cừu Địch tỏ ra lịch sự:
" Này, tiếc cái con mẹ mày ấy, sao vậy hả, không trốn nữa đi, không bố láo nữa đi ... Mày không còn đâu để trốn nữa chứ gì? Tao nói cho mày biết, chưa tới tối mai, tao moi tin cả nhà mày ra, mày tin không?" Lão Độc rống lên đe dọa:
" Đúng là bọn xã hội đen, không có chút tố chất nào, gọi Du Thế Thành ra đây nghe điện thoại, quát tháo cái gì, anh nói chuyện tử tế mày không muốn, mẹ cái thằng chân chó mà dám vênh mặt." Cừu Địch chửi luôn:
" Mày ... Mày ... thằng chó mày chán sống rồi." Lão Độc bị Cừu Địch buông nhẹ vài câu làm tức bể phổi: