Q4 - Chương 184: Bất ngờ quái lạ chẳng lạ gì. (5)
Q4 - Chương 184: Bất ngờ quái lạ chẳng lạ gì. (5)
Đại biểu Trần rối rít xen ngang hai người:" Không nên không nên, lưỡng bị câu thương không phải là chuyện tốt. Giám đốc La, ở nơi này anh là chủ nhà, anh nói sao là thế, nhưng ở Singapore thì e không hữu dụng đâu ... Bây giờ cổ phiếu của Thịnh Hoa đã giảm nửa giá rồi, chẳng may có bề gì, bao nhiêu công nhân viên không còn việc làm, thế thì không hay."
" Chuyện gì cũng có thể bàn bạc mà, đâu cần hô đánh hô giết như thế, chẳng ai được gì, chúng ta tính kế lâu dài đi. Không biết ý giám đốc La thế nào?"
" Hả, muốn nghe tính toán của tôi thật đấy à?" La Thành Nhân hỏi lại:
Tôn Xương Cam không chỉ thân phận cao hơn La Thành Nhân, luận tuổi tác, ông ta không thể xuống nước với thằng nhãi ranh ăn nói bố láo được. Đại biểu Trần cũng hiểu thế, nên tích cực phụ họa:" Vâng, anh nói, chúng tôi nghe."
La Thành Nhân lại thao tác máy tính, mở cái gì đó ra, xoay màn hình lại, suýt làm mù mắt hai người, đó là tài khoản đã được đăng nhập, nhìn lướt qua con số hơn một tỷ, nhưng bị đóng băng không thể thao tác.
" Mục đích các vị đạt được rồi đấy, tiền của chúng tôi kẹt rồi, chẳng còn đồng nào nữa. Nhưng mà ở thủ đô có một cái rất hay, nơi này muốn vay tiền dễ lắm, người nhiều tiền không thiếu. Ha ha ha, tôi cũng phải cám ơn các vị đấy, nhờ các vị lật tung cái biệt thự số 81 mà bây giờ có người muốn cho tôi vay tiền, để tôi lật lại ván cờ này ... Ha ha ha, đại biểu Trần, không phải lo tôi không trả được tiền hả? Hay là chúng ta giải quyết luôn đi nhé?" La Thành Nhân chọc tức:
" Không vội, không vội mà." Đại biểu Trần xua tay liên hồi, vốn đi thúc nợ ai ngờ giờ tới nơi có nợ không dám đòi."
" Anh có vội tôi cũng đếch trả." La Thành Nhân lại trở giọng, điệu bộ khinh khỉnh:" Thực ra tôi muốn làm cái gì, thái độ của tôi còn chưa tỏ rõ à? Đơn giản lắm, trở mặt cho xong ... Giá cổ phiếu rớt thì sao nào, tôi không định giải thích gì hết, rớt thì cứ rớt đi, rớt tới đáy thì phát mại muôn chứ sao ... Dù sao thì cổ phiếu cty Trung Quốc niêm yết ở nước ngoài bị đám Hoa kiều khốn nạn bọn mày chơi đâu chỉ một lần, tao cũng không phải là người cuối, ai có thể thỏa hiệp cúi đầu cầu xin bọn mày, chứ tao thì đừng hòng ... Tao chuẩn bị viết đơn xin bảo hộ phá sản rồi, bọn mày muốn chơi không?"
Tôn Xương Cam vẫn không bình luận gì, nhưng nhìn bộ dạng hùng hổ, cách nói chuyện lưu manh mất dạy của La Thành Nhân là biết bên họ muốn thỏa hiệp cũng khó qua. Đại biểu Trần cuống quít trấn an:" Ôi tổng giám đốc La, phá sản gì chứ, đâu tới mức đó, anh bình tĩnh đã, có khó khăn gì chúng ta cùng nhau tháo gỡ."
" Tôi làm cái báo cáo tài sản không đủ trả nợ là xong, có khó quái gì đâu? Công ty nào trên TTCK lại không phải là cao thủ làm giả ... Tôi tính sơ qua chút, tôi đang nợ ngân hàng hơn 2 tỷ, nợ các người hơn 200 triệu USD, nhà máy với đất đai của tôi gần như bằng giá này, khoảng 2 tỷ thôi ..." La Thành Nhân gập ngón tay tự tính:" Phần sau chắc khỏi phải tôi phải nói rồi, đến khi phá sản thanh toán nợ nần, ai thèm để ý đám nhà đầu tư khốn kiếp ở nước ngoài? Dù có ra tòa, tòa phán bồi thường cho các người, các người có lấy được không? Số đất đai đó liên quan tới mười mấy thôn, một trấn, riêng bằng vào người dân ùa tới trộm đồ đủ cả đám chết trong đóng bầy hầy đó ... mà nói ra thì mảnh đất của tôi kỳ thực sử dụng sai mục đích nữa chứ, ha ha ha, các người có lấy mảnh đất đó, chính phủ ra một văn kiện là mất luôn đó, ha ha ha ..."
Đó là đống chuyện nhức đầu mà bao năm qua La Thành Nhân luôn phải giải quyết, dây dưa mãi không dứt, làm sao mà ngờ được có lúc những chuyện đó một ngày lại thấy mỹ diệu như thế chứ?
Càng nghĩ càng thấy vui, La Thành Nhân quay sang nhìn Tôn Xương Cảm:" Còn chủ tịch Tôn ngài nữa, đợi khi chân tướng vạch trần, chúng tôi phá sản là do Hoa Hâm các người chơi bẩn, chỗ tôi sẽ có một vạn ba nghìn công nhân viên thất nghiệp ... Lúc đó chẳng may họ kích động lên, lại biết công ty bị phá sản, họ bị ra đường là tại Hoa Hâm giờ trò, khi ấy mỗi người nhổ một bãi nước bọt vào Hoa Hâm, không biết có chìm được không nhỉ?"
" Đừng nghi ngờ, tôi đảm bảo tới lúc đó tôi dám làm chuyện này đấy, hơn vạn người bao vây Hoa Hâm ha ha ha, vui mà, đúng không? Kéo sập Thịnh Hoa tôi cũng chẳng tổn thất gì, toàn tiền của ngân hàng với chủ nợ thôi ... Đợi sau này tôi lấy danh nghĩa vợ tôi mở cái Thịnh Hoa khác, chẳng qua là tới ngoại ô xa chút kiếm mảnh đất ... Nhà máy bán thanh lý máy móc, không chừng tôi mua về với giá rẻ rồi làm ăn tiếp ... Tới lúc đó tôi mời hai vị tới tham gia nghi thức khai trương nhà máy của vợ tôi nhé."
Đại biểu Trần và Tôn Xương Cam càng nghe mặt càng tái đi, đối diện với thủ đoạn không khác gì bọn lưu manh đường phố này, bọn họ chẳng cách nào ứng phó được. Nếu thực sự đối phương mang quyết tâm đồng quy vu tận thì Hoa Hâm hay đầu tư mạo hiểm ITG đều gặp phải tổn thất thảm nhất lịch sử ... Đó là chưa kể phản ứng dây chuyền nó tạo ra, đối tác và nhà đầu tư cùng bắt tay dùng thủ đoạn bất chính kéo sập xĩ nghiệp trong nước, đám cá mập mất đi thị trường béo bở này, dù họ ra nước ngoài cũng không yên thân.
" Xong rồi đấy, chỉ có thế thôi, hai vị đi được rồi." La Thành Nhân chỉ thẳng tay ra cửa:
Hai người làm sao dám đi cơ chứ, đại biểu Trần vật vã khuyên giải:" Tổng giám đốc La, đừng làm như thế, phá sản rồi mở nhà máy mới tốn thời gian công sức lắm, có phương thức giải quyết trực tiếp hơn."
" Giải quyết thế nào đây, các người lấy đi nửa tài sản của tôi rồi, đừng tưởng tôi không biết hai người lần này tới đây làm gì. Đại biểu Trần thúc nợ đóng vai ác, chủ tịch Tôn ngài đóng vai tốt mua lại cổ phiếu trong tay tôi với giá rẻ nhỉ?" La Thành Nhân vỗ bàn, suýt xông lên đánh người:
Tức giận, có nghĩa là không cam lòng, phá sản gì đó chỉ là nói vậy thôi, thương nhân nà, tóm lại vẫn là nói tới lợi ích, Tôn Xương Cam lên tiếng:" Tới loại thân phận như chúng ta rồi, tài phú chẳng qua chỉ là con số thôi, tổng giám đốc La coi trọng mấy con số đó thật à? Dễ giải quyết thôi, cắn vào rồi vẫn có thể nhả ra mà, phải không đại biểu Trần?"