Q4 - Chương 183: Bất ngờ quái lạ chẳng lạ gì. (4)
Q4 - Chương 183: Bất ngờ quái lạ chẳng lạ gì. (4)
Cô trợ lý ngỡ ngàng nhìn La Thành Nhân, không dám hỏi nữa, vụ đánh cược hơi chút là hàng tỷ đồng này, người bình thường không dám tưởng tượng.
" Cô kinh ngạc cũng phải thôi, đây không phải là quyết sách của một vị tổng giám đốc, mà là thủ đoạn của lưu manh vô lại đường phố. Ví dụ như loại lưu manh như Cừu Địch mà liều mạng với tôi, tôi sẽ phải sợ. Tương tự so với đám cá mập quốc tế, gia sản của chúng ta cũng chỉ như tiểu lưu manh thôi, chiếm chút ưu thế cũng chẳng thể ngồi bàn việc ngang hàng được, cho nên chúng ta mà liều mạng, người sợ là bọn chúng."
La Thành Nhân cười lớn, ngồi thật ngay ngắn, chuẩn bị nghênh đón chiến thắng đã không còn gì phải bàn cãi.
Điểm đến là tổng bộ Thịnh Hoa thiết lập ở trong nội thành, gọi là tổng bộ chứ kỳ thực là nơi tiếp đãi khách cho thuận tiện, tổng bộ thực sự là nơi đặt nhà máy kìa. Địa điểm cách tổng bộ Thịnh Hâm không xa, hai công ty có điểm tương tự, đều do trung ương nho nhỏ, chỉ huy sản nghiệp toàn thành phố, thậm chí là toàn quốc.
Mỗi người theo đuổi một tâm tư khác nhau, Tôn Xương Cam và đại biểu Trần không ngờ rằng Thịnh Hoa sau khi cổ phiếu mất giá mạnh mà vẫn tỏ thái độ cứng rắn như thế. Dọc đường đi hai người liên tục thảo luận về tình thế mới này, có điều đại cục đã quyết định rồi, ít nhất Tôn Xương Cam không còn lựa chọn nào khác. Trong nội địa đã dám công khai đưa Hạ Diệc Băng đi như thế, chắc chắn đã có chứng cứ xác thực, mà Hoa Hâm không thể chịu được tổn thất danh dự nếu tội danh sử dụng gián điệp thương nghiệp tấn công đối tác được chứng minh. Sau này ai dám tin cái mặt già của Tôn Xương Cam nữa.
" Mời ... Đóng cửa, chặn sóng, quét tín hiệu cho tôi."
Đi vào trong phòng, La Thành Nhân hết sức trịnh trọng nói, còn lấy thân làm gương, bỏ di động lại, đi qua cánh cửa được lắp máy quét, hai người kia cũng phải làm theo, để lại thiết bị điện tử. Chỉ có ba người vào trong, cửa cách âm dày ngăn cách tất cả ở ngoài, cô trợ lý hai tay đặt hờ trước bụng đứng canh cửa.
" Đại biểu Trần, lần này anh tới đây làm gì thế?" La Thành Nhân thái độ tùy tiện hẳn:
" Là thế này, tổng giám đốc La, tôi được sự ủy thác của tổng bộ ITG, tới đây để khảo sát khoản vay sắp tới hạn của quý công ty, thuận tiện thăm người bạn cũ." Đại biểu Trần khách khí nói:
" À, sợ tôi không trả được tiền à?" La Thành Nhân khinh thường:" Hay là ngay hôm nay tôi trả tiền các vị một lần cho dứt điểm, còn các vị cũng trả lại cổ phiếu cho chúng tôi luôn nhé?"
Câu này đánh trúng chỗ yếu hại, ai chẳng biết số cổ phiếu đó bị đem bán rồi, đâu ra nữa mà trả chứ, đại biểu Trần cười giả lả:" Không cần vội thế, còn hơn một tháng nữa mới tới hạn mà."
"Vậy quý vị chuẩn bị đợi nhìn thấy cảnh tôi không trả nổi tiền hay là bên các vị không lấy ra được tài sản thế chấp?" La Thành Nhân ép tới:
" Không thể nào, tôi tin tưởng chữ tín của Hoa Thịnh." Đại biểu Trần tự giác cắt đi đoạn sau:
" Nhưng tôi hoài nghi chữ tín của các anh." La Thành Nhân tuyên bố thẳng thừng luôn, hơn nữa còn chĩa thẳng mũi giáo về phía Tôn Xương Cam. So về đầu óc thương nghiệp, so về kinh nghiệm lão thành, so cả tài sản, hắn chẳng có cái gì bằng người ta, thế nên chỉ còn thủ đoạn lưu manh học từ Cừu Địch là dùng được:" Chủ tịch Tôn, đây là không gian khép kín, chúng ta xác định luôn cuộc nói chuyện hôm nay đi, đàm thoại riêng tư, không liên quan tới thương vụ ... Bất kể là vỗ bàn hay chửi tục, tôi đều không ngại, chữ tín với tinh thần hợp đồng gì cũng vứt hết vào sọt rác luôn."
" Nói đơn giải nhé, con mẹ nó đừng làm bộ mặt đàng hoàng ở đây, các người muốn chơi thằng này à? Được, thống khoái đi, đừng giơ trò dao cùn cắt thịt nữa, dày vò tôi à? Tôi chơi lại các người đếch lịch sự gì đâu."
Chậc chậc, hai nhân vật lớn chấn kinh rồi, nhìn Tôn Xương Cam bộ dạng như vô lại, chỉ muốn xông lên tát người ta, hai người ấp úng không nói lên lời. Giở thủ đoạn thao tác ngầm không có gì không được, đây là chiêu thường dùng trong thương trường thôi, nhưng bị người ta bóc trần thì thể diện không dễ coi.
Tôn Xương Cam bao năm qua đi tới đâu được người ta tôn kính, nào chịu được bị người ta khinh bỉ như thế, vòng vo nói:" Chuyện không nghiêm trọng như vậy, giám đốc La, anh gặp khó khăn, chúng tôi không ngồi yên ... Còn về chuyện mà Tiểu Hạ có khả năng liên quan, tôi biểu thị áy náy, hơn nữa sẵn lòng hỗ trợ tài chính nhất định, giúp Thịnh Hoa bù đắp tổn thất."
Lão già đang thăm dò đây mà, muốn xem có phải hắn đang làm giá, ngoài yếu trong mềm không thôi, nếu chịu ngồi vào bàn đàm phán là yếu thế rồi, La Thành Nhân không tiếp lời ông ta:" Tôi chế tác một đoạn phim, người chế tác là tôi, hiện giờ còn chưa công chiếu, hai vị làm khán giả đầu tiên nhé."
La Thành Nhân mở laptop trên bàn, xoay một phát hướng màn hình về phía hai người kia, khoanh tay thưởng thức vẻ mặt hai người bọn họ. Từ gượng gạo cho tới đỏ mặt, từ đỏ mặt tới tái mặt, rồi không biết giấu mặt vào đâu, đặc biệt là cảnh Hạ Diệc Băng và Tạ Kỷ Phong gặp mặt cũng chụp được, đến bàn giao số liệu tài vụ cũng có nốt. Tới nước này rồi hai người còn bọn họ chỉ còn một đường: Im lặng.
Phát hết rồi, đại biểu Trần mồ hôi lạnh ròng ròng, tôn Xương Cam thì mặt u ám. La Thành Nhân vẫn vui vẻ xoay laptop lại xem một mình, thi thoảng bình luận này nọ.
" Giám đốc La, chuyện này có thể cho tôi xin chỉ thị của tổng bộ trước rồi mới quyết định không?" Đại biểu Trần phát ngôn, ngầm hợp tác với cơ cấu bán khống, đánh úp xĩ nghiệp trong nước, nếu công khai tin này ra ngoài, về cơ bản là chặn đứng tư cách tiến vào thị trường nội địa khổng lồ này rồi:
" Không cần, không cần, tôi đã nói đây là cuộc đàm thoại tư nhân mà, đừng khẩn trương, tôi sẽ cho các vị đầy đủ thời gian để chuẩn bị mà, đâu phải là tôi định đạp đổ các vị đâu." La Thành Nhân cười ha hả:
Tôn Xương Cam tiếp lấy đề tài này:" Nói vậy giám đốc La từng nghĩ tới chuyện đạp đổ chúng tôi?"
" Ông nói thử xem, chẳng lẽ để các ông chụp chậu cứt lên đầu tôi, tôi còn phải khấu đầu nhận ông làm cha nuôi à?" La Thành Nhân khịt mũi:" Thích chơi thì chơi thôi, sợ quái gì nào."