Q4 - Chương 186: Hoa mắt chóng mặt chuốc cười chê. (1)
Q4 - Chương 186: Hoa mắt chóng mặt chuốc cười chê. (1)
Ngày mùng 2 tháng 1, năm mới tới, La Thành Nhân xuất cảnh trở về rốt cuộc cũng mời được Cừu Địch ăn chung một bữa. Nơi mời khách là một quán mỳ nhỏ tương đối hẻo lánh, nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt, hơi tồi tàn, chỉ cô trợ lý mới biết, phải là người cực kỳ thân thiết với tổng giám đốc La mới có đãi ngộ này.
Kỳ thực nơi mời khách càng cao cấp, càng tỏ ra tôn trọng thì cũng có nghĩa là càng xa lạ, chỉ có bạn bè mới tới những nơi ít bị ràng buộc gò bó này. Thế nên đích thân cô trợ lý lái xe tới một chung cư kiểu cũ bên cạnh công trường đang xây dựng đón Cừu Địch, chở tới nơi mời khách.
" Ài, càng ngày càng keo kiệt, một bát mỳ có mười lăm đồng thôi mà cũng mời khách." Cừu Địch hơi chút bất ngờ, không nghĩ tới quy cách tiếp đãi lại thấp như thế này:
La Thành Nhân hết sức vui vẻ thoải mái: " Cậu chưa từng nghe nói người càng giàu càng keo kiệt à? Tôi bị cậu tống tiền nhiều như vậy, tôi phải tiết kiệm chứ."
" Vậy thì tiết kiệm đi, để tôi mời." Cừu Địch dùng tay không mở nắp rượu lâu năm mà người Bắc Kinh đều thích, Nhị Oa Đầu:
" Trợ lý Lưu, cô thích ăn gì tự gọi đi, hôm nay có anh Cừu đây thanh toán rồi." La Thành Nhân vẫy tay gọi cô trợ lý vừa đỗ xe đi vào, cái bộ dạng hớn hở kiểu có lợi không lấy là thằng ngốc:
Cừu Địch rót rượu cho hắn:" Hôm nay tôi nhận ra rồi, người nghèo thích giả giàu sang, nhà giàu thích lại thích giả nghèo."
" Ha ha ha, đúng là thế đấy, tôi thích nghe cậu nói chuyện, nói một cái là chuẩn luôn. Đừng tưởng rằng giới nhà giàu đều ném tiền qua cửa sổ, đám anh em chúng tôi mà tụ tập ăn cơm, cho dù chỉ tiêu có mấy trăm đồng cũng phải chơi đoán số để xem ai thanh toán ... Nào, cụng phát đi." La Thành Nhân nhấp một ngụm rượu lớn, chép miệng khà thật to, nói:" Uống Nhị Oa Đầu đúng là đã, thứ này với mỳ tương đúng là tuyệt phối, tôi đi tới đâu cũng không quen thủy thổ, ăn uống chỉ thích mỗi cái vị này thôi."
" Không bằng mỳ quê tôi, nhưng mà cũng được, ăn đã đời." Cừu Địch cho thêm thật nhiều ớt, mỗi người có mặt đáng yêu riêng, vị tổng giám đốc La này bỏ đi tất cả hào quang trên người, khiến y thấy có vài phần bóng dáng của Bao Tiểu Tam, rất thẳng thắn, sảng khoái, giống như Nhị Oa Đầu vậy, chỉ uống vài ba chén thôi hai người đã nóng rực như lửa rồi:
Hai người ăn giống hệt nhau, chẳng có chút văn nhã nào hết, xì xà xì xụp, cúi đầu mút mỳ, tỏi nhai rau ráu, ăn tới sướng khoái. La Thành Nhân ăn liền một hơi tới nửa bát rồi mới nói chuyện tiếp:" Tôi nói cho cậu biết một bí mật, mời cậu tới đây là vì nơi này có thể ăn no bụng ... Mỗi lần tôi đi xã giao, không phải uống đầy một bụng thì cũng chỉ ăn lưng lửng, lại phải tới đây làm bát mỳ ... Ha ha ha, ăn đi, khách sạn lớn chỉ ăn bằng hoàn cảnh với gương mặt phục vụ viên thôi, đây mới là nơi dưỡng dạ dày."
" Xem ra cuộc sống của anh cũng chẳng khác tôi nhiều lắm, chẳng qua là thêm một công đoạn, cuối cùng vẫn phải tới quán mỳ này." Cừu Địch cười nói:
" Đúng, kiếm cái nhà lớn là để nhốt mình vào, kiếm bộ quần áo đẹp, chẳng qua là trói buộc bản thân vào, kiếm một cái xe đắt tiền, cũng là cho người khác xem ... Nói một cách đơn giản, giống trên mạng nói đấy, chẳng qua là để khoa khoang làm màu thôi."
Nói thế thôi chứ La Thành Nhân chẳng cần làm màu cũng là nhân vật lớn rồi, so với tuyệt đại đa số người là thế. Trong bữa ăn hắn xem di động tới mấy lần, hưng phấn chỉ cho Cừu Địch xem đồ thị uốn lượn của cổ phiếu. Cừu Địch lắc đầu:" Anh làm thế khác gì đàn gẩy tai trâu, tôi chỉ biết vé số thôi, chứ cổ phiếu thì căn bản không hiểu."
" Cậu phải học đi, thời buổi này mà không hiểu đầu tư thì làm sao được?" La Thành Nhân không hài lòng lên tiếng răn dạy:
" Đợi tôi hiểu rồi thì cũng chỉ nhảy vào cho đám đại hộ các anh xẻo thịt thôi." Cừu Địch đáp một câu làm La Thành Nhân cứng họng, y đẩy di động lại, thuận miệng nói:" Hoa Hâm và cơ cấu đầu tư mạo hiểm gì đó làm sao nghe lời anh như thế, tôi nghe nói là lên giá rất dữ, anh cẩn thận bị họ gài."
" Không sợ, ông ta không kéo đổ được tôi, cũng không bẫy tôi đâu, hai bên không cách nào liều mạng với nhau thì chỉ đành thành đồng bọn thôi ... Đám người làm đầu tư có kẻ nào là không gian như quỷ đâu, chỉ cần hợp lực lại đẩy giá cổ phiếu lên cao, bất kể cao cỡ nào thì đám bán khống cũng chỉ cắn răng mà mua. Cái con chó già Tôn Xương Cam đó đã chuẩn bị sẵn tiền để mua lại Thịnh Hoa rồi, thiếu chút nữa bị ông ta hại chết." La Thành Nhân cười ha hả, đối với người thiếu chút nữa hại chết mình, hắn biểu đạt ra giống như nói đùa chứ không phải nghiến răng căm hận:
Đó không chỉ là đặc tính của thương nhân, còn là tâm thái của người trưởng thành, dám chơi dám chịu, cũng là cá tính của La Thành Nhân.
Cừu Địch càng lúc càng thấy người này hợp khẩu vị mình:" Quanh đi quẩn lại vẫn là hại người khác, cuối cùng vẫn là đám bán khống bức bách tiểu hộ phải bán cổ phiếu."
" Vậy mà nói là không hiểu gì, giấu nghề hả?"
" Giấu gì, như anh nói tôi cũng phải học chứ, thời buổi này quả thực không học ít kiến thức tài chính không được, đủ giữ mình thôi, biết không nên nhảy vào để cho đám đại hộ các anh hại."
" Không phải chuyện bình thường à, suy nghĩ của cậu vẫn bế tắc lắm, ví dụ cậu mua vé số, không trúng giải không thể trách công ty sổ xố đúng không? Quy tắc cuộc chơi là vậy, không ai ép cậu tham gia." La Thành Nhân quan sát Cừu Địch này giờ, phát hiện ra y đúng là chẳng có chút hứng thú nào đối với lĩnh vực tài chính này, cảm thán:" Chuyến này cũng lạ, bên cạnh tôi không biết có bao nhiêu cố vấn đầu tư, chuyên gia quan hệ xã hội, ấy mà lúc gặp chuyện lại là tên ngoài nghề cậu đỡ tôi một tay ... Này, nói đi, chuyện gì khiến cậu bỏ tối gian tà sang chính nghĩa, giúp tôi một tay thế?"
" Trong quá trình điều tra Thịnh Hoa, tôi phát hiện ra tiền thân của Thịnh Hoa là một xí nghiệp phúc lợi, năm nào cũng thu nhận quân nhân thương tật, chính vì thế mà năm nào cũng thua lỗ liên miên ... Sau mới chuyển sang chế độ công ty cổ phần." Cừu Địch chính vì tra ra cha La Thành Nhân và mấy người sáng lập đều là cựu chiến binh, không khỏi sinh đồng cảm mới giúp hắn: