Q4 - Chương 187: Hoa mắt chóng mặt chuốc cười chê. (2)
Q4 - Chương 187: Hoa mắt chóng mặt chuốc cười chê. (2)
" Ái chà chà, không ngờ cậu cao thượng như thế, vậy thì trả lại số tiền tôi đưa cậu đi." La Thành Nhân hết sức bất ngờ, không nghĩ tới nguyên nhân lại như vậy:
Cừu Địch tỉnh bơ nói:" Tôi phải củng cố cái bụng trước mới để ý tới lương tâm được."
" Nói cũng phải, tôi vẫn nhớ hôm đó cậu xông vào văn phòng cảnh báo tôi, tôi với cậu còn giao thủ vài chiêu, không ngờ có ngày chúng ta ngồi ăn với nhau thế này ... " La Thành Nhân cảm khái vô cùng:
" Khụ, khụ ..." Cừu Địch ho mấy tiếng mới nói được:" Thực ra ... Ừm, chuyện này phải nói cho rõ, ngày hôm đó tôi xông vào văn phòng anh không phải vì cảnh báo gì anh đâu, mục đích chính là nhắm vào số liệu trong máy vi tính của anh đấy. Tôi mãi không hiểu mục đích thực sự của Nhiễm Trường Hoan, đến khi có được con số quyết toán tài vụ trong máy anh, có một khoản vay thế chấp bằng cổ phần tôi mới hiểu, anh bị người ta nhắm vào rồi ... Khi đó tôi với anh đánh nhau, anh không chú ý tôi gắn máy dưới bàn làm việc của anh."
Ợ, La Thành Nhân ợ một cái rõ to, trợn mắt lên nhìn Cừu Địch:" Xem ra ngày hôm đó cậu bị ăn đòn không oan một chút nào."
" Đúng rồi không oan, kiếm được tới 500 vạn, ăn có vài cú đấm đáng gì đâu." Cừu Địch cười xấu xa:
" Chó thế chứ ..." La Thành Nhân vỗ bàn, làm hắn mất hết cảm giác thành tựu rồi, đột nhiên hắn giật nảy mình:" À, phải rồi, nói thế là cậu phải có cao thủ máy tính trong đội ngũ phải không? Thế, thế thì trộm dữ liệu trong biệt thự số 81 cũng liên quan tới cậu chứ gì?"
Cừu Địch hạ thấp giọng xuống:" Có liên quan thì làm sao?"
La Thành Nhân há miệng hồi lâu mới vít cổ Cừu Địch kéo xuống bàn nói nhỏ:" Tốt nhất là đừng có liên quan gì hết, nếu không cái đầu này của cậu không còn cơ hội để lại mà ăn mỳ đâu ... Chắc chắn là không rồi, tiền bị Nhiễm Trường Hoan lấy đi, mấy tên hacker cũng lấy không ít, bị bắt vài tên."
" Thì đó có tang vật mới là trộm, tôi vô tội mà." Cừu Địch gỡ tay La Thành Nhân ra, tiếp tục ăn mỳ:
" Mẹ nó, sao tôi nghe giống như chuyện hài nhạt vậy." La Thành Nhân thức thời không truy hỏi nữa, có điều chuyện này khiến cảm quan của hắn với Cừu Địch lại tăng thêm một bậc, cảm giác thần bí thì tăng lên vô hạn, hắn tặc lưỡi luôn mồm:" Chậc chậc, bảo sao cậu không chịu tới chỗ tôi làm việc. Có bản lĩnh thế này thì lo gì không kiếm được bát cơm."
" Anh nhầm rồi, chẳng liên quan gì hết, nếu bảo cuộc đời tiếp theo sau này của tôi phải khom lưng cúi đầu đứng trước mặt anh, báo cáo công tác, lắng nghe chỉ thị thì còn ý nghĩa gì nữa." Cừu Địch nhún vai, sau cái lần bị người ta bắt cóc rồi ép làm việc đó, chuyện y ghét nhất là làm việc theo lệnh người khác, chuyển đề tài:" Đúng rồi, chuyện ở biệt thự số 81 sao rồi?"
" Cậu muốn biết cái gì?" La Thành Nhân cảnh giác nhìn Cừu Địch:
" Này, ánh mắt của anh như thế là sao? Không phải Du Thế Thành là bạn của anh à, nghe nói còn thân thiết lắm cơ mà. Tôi thấy con người anh chẳng ra làm sao, chẳng lẽ anh không hề quan tâm tới tung tích của bạn mình?" Cừu Địch chỉ trích:
La Thành Nhân tức tới vỗ bàn, chỉ mặt Cừu Địch mắng:" Lần đầu tiên tôi thấy người vô sỉ như cậu, cậu hại người ta nhà tan cửa nát, bây giờ chột dạ nên vòng vèo chỉ trích tôi à?"
" Chột dạ à? Tôi làm gì mà chột dạ, hắn không phạm pháp phạm tội, tôi làm quái gì được hắn, anh chột dạ lại đổ sang tôi." Cừu Địch khinh bỉ, tất nhiên nguyên nhân y quan tâm tới Du Thế Thành chẳng thể nói ra:
" Dù sao thì hai chúng ta đều góp phần kéo đổ hắn, nhưng mà hắn không phải là đèn cạn dầu đi, mang theo mấy trăm triệu, tới đâu mà chẳng sống ung dung ... Đây là chuyện phiền phức, nhưng người đưa tiền cho hắn chuyến này đều lỗ to, lượng lớn tài chính như thế không thể có sẵn được, đều là thế chấp tài sản, sau đó giao cho hắn với hình thức cho vay. Bây giờ dù dùng tài sản của hắn để trả nợ, cơ bản thì vẫn cứ lỗ chừng một nửa ... Ài, không phải nói hình tượng đâu, có người khóc xỉu luôn." Bản thân La Thành Nhân há chẳng phải cũng có cảm giác sống sót qua kiếp nạn, hắn hạ thật thấp giọng xuống, hiển nhiên là vẫn hiểu lầm:" Cậu không phải chột dạ đâu, cảnh sát phong tỏa một phần, Du Thế Thành và Nhiễm Trường Hoan lấy một phần ... Các cậu cùng lắm bị Nhiễm Trường Hoan thuê ngắt điện, gây rối thôi, giờ hai người thương tật rồi, ai truy cứu nữa? Nào, cậu nói thật với tôi một câu đi ..."
" Nói thật cái gì?" Cừu Địch ngơ ngác hỏi:
" Các cậu gài bẫy chứ gì, hơi bị được đấy ... Có phải là các cậu mở cửa, cố ý cho Nhiễm Trường Hoan lẻn vào dắt dê đi không? ... Úi úi, nói tới đây tôi cảm thấy hơi sợ rồi đây, xem nào, tôi cũng là người mất oan một đống tiền, cậu ăn tiền mấy nhà lại chẳng sao." La Thành Nhân bị suy nghĩ của mình làm giật mình, bây giờ hắn càng nhìn Cừu Địch càng thấy giống, càng nghĩ lại càng thấy một chân tướng khác. Đặc biệt là chuyện Cừu Địch vào văn phòng của hắn lấy dữ liệu, hắn nhìn đi nhìn lại Cừu Địch mấy lượt, đẩy Cừu Địch một cái:" Có phải vậy không? Giờ cảnh sát này, chủ nợ này, tất cả đều đi kiếm tên trộm dê đó, Tạ Kỷ Phong bỏ công ty mà trốn biệt xứ, Đô Triêu Quân vào tù .... Mỗi cậu là chẳng sao hết ... Ê sao tôi thấy cậu mới giống như kẻ đứng sau màn đen vậy?"
" Đầu óc anh không thể tươi sáng hơn chút à, nghĩ gì âm u thế." Cừu Địch bực mình, nếu khi đó bọn họ chạy hết thì chẳng có đống rắc rối sau này, tự bọn chúng gây ra thôi, trách ai được:" Chuyện bây giờ là anh làm sao khiến cho thằng trộm dê đó vĩnh viễn đừng trở mình."
" Hắn trở mình thế nào được, cơ cấu bán khống, đầu tư mạo hiểm, Hoa Hâm, chủ nợ của biệt thự số 81 cùng với cả tôi đều đang truy lùng hắn, không cần biết sống chết. Tiền thưởng trong thế giới ngầm đã lên tới 1 triệu USD rồi, trừ khi hắn biến được toàn bộ số tiền đó thành tiền mặt chôn dưới đất, nếu không chỉ cần hắn tiêu một xu là hắn lộ." La Thành Nhân không coi ra gì, kẻ nào đụng vào thứ tiền chết người, kết cục đều như thế:
Cừu Địch gật gù:" Thế thì tôi yên tâm rồi."
La Thành Nhân lần nữa tự dọa bản thân:" Chuyện này cậu cũng tính trước rồi phải không?"
" Anh đừng lên cơn nữa được không, tôi chỉ là chàng trai nghèo thôn quê lên thành phố kiếm miếng ăn, tôi mà giỏi thế còn đi làm mấy chuyện này à?" Cừu Địch lẩm bẩm ăn tiếp:
" Cậu đúng là không giỏi như vậy, nhưng kiêu quá mức. Tôi mời cậu mấy lần tới công ty tôi nhậm chức mà cậu không chịu." La Thành Nhân vẫn để bụng chuyện này, rót đầy rượu vào cốc Cừu Địch:" Nào cạn, thứ dân nghèo mà kiêu như thế, lần đầu tôi gặp được đấy."
" Cạn!"
Hai chiếc cốc cụng mạnh vào nhau uống cạn, gạt bỏ chuyện phiền nhiễu kia, hai người trò chuyện càng lúc càng tâm đầu ý hợp, cuối cùng ăn tới bàn tan hoang, chai cạn đáy. Cô trợ lý phải đỡ từng người lên xe, đưa Cừu Địch về nơi ở trước.