Q4 - Chương 188: Hoa mắt chóng mặt chuốc cười chê. (3)
Q4 - Chương 188: Hoa mắt chóng mặt chuốc cười chê. (3)
Cộc! Cộc! Cộc! .... Cộc! Cộc! Cộc!
Cừu Địch bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, vừa rồi y nằm mơ, mơ thấy hiện trường kinh tâm động phách, y và Lão Độc dẫn người đánh nhau, trong mơ y điên cuồng dùng dao chém chết mấy người liền, đang trong cơn điên cuồng thì tiếng gõ cửa kéo về hiện thực .... Cừu Địch ngồi bật dậy, toát mồ hôi lạnh, phát hiện ra mình đang ở trong căn phòng cho thuê vắng vẻ thiếu hơi người ... Cửa vẫn đập, Cừu Địch nghe thấy gọi gấp gáp của Cảnh Bảo Lỗi.
Vội vàng chạy ra mở cửa, không ngờ có cả Cảnh Bảo Lỗi, Mã Thụ Thành và Thôi Tiêu Thiên, vừa mới nhìn bộ dạng ngái ngủ của Cừu Địch, tim bọn họ liền quay về chỗ. Cừu Địch nhớ ra hôm nay hẹn buổi chiều tới bệnh viện tới bệnh viện thăm Bao Tiểu Tam, Đinh Nhị Lôi, vỗ đầu nói xin lỗi.
Mã Thụ Thành theo thói quen trước tiên cẩn thận khép cửa lại rồi mới nói:" Không sao, chúng tôi đi rồi."
" Không tìm thấy cậu đâu, mọi người sợ hết hồn, cứ tưởng xảy ra chuyện gì?" Sau chuyện với Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi có chút lo âu quá mức:
" Nên cẩn thận vẫn hơn, lúc này mà xảy ra chuyện thì không đáng." Thôi Tiêu Thiên kéo hai người kia vào trong ngồi xuống:
Cừu Địch đi đun nước sôi, bản thân khát nước cho nên đã rót nước nguội uống trước, rửa mặt qua loa rồi mới đi ra. Mấy người kia đã ngồi trên sô pha, nhìn Cừu Địch say rượu ngủ quên trời đất như thế, biết y là người ít thể hiện ra, bao nhiêu tâm sự giấu trong lòng nên mới mượn rượu giải sầu, không ai nói gì cả.
Kết cục khó làm người ta vui được, tuy kiếm được không ít tiền nhưng Đinh Nhị Lôi làm phẫu thuật ghép xương nhân tạo vừa mới rời giường, có điều e rằng sau này sẽ trở thành người què. Còn về phần Bao Tiểu Tam đáng thương, đã phẫu thuật máu bầm trong não hai lần rồi, tới giờ vẫn hôn mê, tay phải bị cắt quá khuỷu, sau này muốn nhặt đồng nát cũng khó.
" Tam Nhi vẫn vậy sao?" Cừu Địch mong đợi hỏi, y biết không có kết quả gì, nhưng vẫn mang hi vọng hỏi:
Không có gì bất ngờ, mấy người kia gật đầu, càng phiền lòng hơn nữa là, tới giờ còn chưa liên hệ được với trong nhà Bao Tiểu Tam. Cái thằng này từ nhỏ đã là cái loại lang thang, khi nằm xuống rồi cả đám bạn mới nhận ra, mọi người không biết gì về tình huống gia đình của hắn. Mã Thụ Thành đích thân tới quê Bao Tiểu Tam hai chuyến mới biết, Bao Tiểu Tam xuất thân từ cái thôn ô nhiễm nổi tiếng đương địa, trong thôn không còn mấy hộ nữa.
" Cừu Địch, nghĩ thoáng một chút, nếu như chúng ta đã dám làm việc này, vậy thì bất kể phải gánh hậu quả thế nào, đều phải cắn răng mà chịu. Kể cả Tam Nhi cũng thế, chẳng thể trách ai, huống hồ với kết quả bây giờ, tôi đã thấy hoàn mỹ lắm rồi." Mỹ Thụ Thành nói lời này là hoàn toàn thật lòng, hắn không ngờ rằng trong tình huống bất lợi như thế, tường chừng họ sẽ thành kẻ thù chung của tất cả thế lực, Cừu Địch vẫn cứu được về hai người gặp nạn, đến giờ họ tuy vẫn rất cẩn thận, về cơ bản không lo bị truy cứu trách nhiệm pháp luật:
" Cho dù chúng ta rời khỏi giang hồ thì cũng đã để lại một truyền thuyết không ai vượt qua được." Thôi Tiêu Thiên an ủi:" Ai ngờ cậu còn kiếm về thêm 500 vạn chứ."
Cảnh Bảo Lỗi rất thân với Bao Tiểu Tam, lúc này chẳng có tâm trạng nghĩ tới tiền:" Cần quá lời vậy không? Liều mạng đến thế còn chẳng đủ tiền mua một căn nhà, nếu chia ra thì từng người giỏi lắm mua được phòng vệ sinh lớn một chút."
" Dù thế nào thì cũng hơn trước kia cậu ngủ ở ga tàu điện ngầm đúng không? Này Bảo Đản, cậu và gái học sinh kia phát triển tới đâu rồi?"
Thôi Tiêu Thiên cố tình đổi chủ đề, bị Cảnh Bảo Lỗi lờ đi, anh là thứ thích nam nhân, hỏi chuyện nữ nhân làm cái gì?
Nói chuyện một lúc làm bầu không khí thoải mái hơn, Cừu Địch rót nước cho mọi người, hỏi chuyện Lão Phiêu thế nào? Mấy người kia đều cười lăn cười bò, đừng hỏi tới hắn, đang ở nhà thưởng thức kho tàng đồ lót, muốn hắn ra ngoài một chuyến à, phải có đủ cám dỗ mới được.
Thời gian trước vì thế cục không rõ ràng, mọi người đều chia ra trốn tránh, hạ chế khả năng bị tóm trọn ổ thì không ai cứu được. Gần đây nhìn tình thế hiện, cảm giác ngày càng an toàn rồi, trái tim treo ngược mới quay về lồng ngực. Nghe Cừu Địch kể buổi trưa La Thành Nhân mời khách, Thôi Tiêu Thiên hâm mộ nói:" Giỏi đấy Cừu Địch, cậu bắc cầu được vào vòng tròn của hắn, sau này bất kỳ làm gì, cơ hội cũng sẽ rất nhiều."
" Đúng rồi, sau này chúng ta làm gì? Hiện giờ tôi rất hoang mang, chuyện của chúng ta trắng không ra trắng, đen không ra đen, phải đi tiếp ra sao? Bây giờ Cáp Mạn đổ rồi, chẳng lẽ chúng ta tự mở cái Cáp Mạn khác à?" Cảnh Bảo Lỗi hỏi:
Mọi người tùy tiện trao đổi vài câu, chợt nhận ra Cừu Địch cứ ngồi nhìn cốc nước chẳng nói chẳng rằng, rõ ràng là thất thần rồi. Thời gian qua bọn họ chứng kiến cảnh này không ít, Cừu Địch thường luôn tích cực nhạy bén, bây giờ lại như người mất hồn, hơi một chút là ngồi ngây ra.
" Này, này."
" Cừu Địch."
Mọi người gọi mấy lần mới làm Cừu Địch sực tỉnh, y áy náy nói:" À, mọi người uống tạm nước sôi ... Xin lỗi, trong nhà không có trà."
Ở đây còn ai biết quan hệ giữa Bao Tiểu Tam và Cừu Địch hơn Cảnh Bảo Lỗi, hai tên đó không máu mủ còn thân hơn máu mủ, khuyên nhủ:" Cậu đừng thương tâm, đó không phải lỗi của cậu."
" Không sao, tôi không thương tâm, cùng lắm tôi nuôi Tam Nhi cả đời thôi." Cừu Địch cười gượng nói:
Cảnh Bảo Lỗi tiếp luôn chủ đề này:" Mọi người đang nói chuyện này đây, sau này chúng ta làm gì đây?"
" Tôi ... Tôi còn chưa nghĩ đến." Cừu Địch lắc đầu:
Mọi người như bị hất gáo nước lạnh, không xong rồi, tên này tinh thần sa sút quá, như thế không ổn, bây giờ trong cái đoàn thể nhỏ bọn họ, chỉ Cừu Địch có thể đoàn kết mọi người thôi, không có y, tất cả chỉ là nắm cát rời rạc.
Cảnh Bảo Lỗi và Thôi Tiêu Thiên đều nhìn Mã Thụ Thành, ở đây đại ca anh kinh nghiệm sống nhiều nhất, đã lên voi xuống chó, phải trông vào anh.
" Này, mặc dù Bao Tiểu Tam và Nhị Bì xảy ra chút chuyện, nhưng tổng thể mà nói cậu đã an bài tỉ mỉ lắm rồi, nếu không phải hai thằng ngốc đó đi lấy hộ chiếu ra nước ngoài mà chuồn ngay lập tức thì bọn họ cũng an toàn giống đám Hoàng Mao ... Cậu đã làm rất hoàn mỹ." Mã Thụ Thành khen, thật ra công bằng mà nói, nếu không phải hai tên đó bị thương quá nặng thì Lão Mã đã cho mỗi tên một cái tát rồi, hành vi ngu xuẩn đó không chỉ làm hại bản thân mà suýt hại cả mọi người:
Mấy lời này hắn nể mặt Cừu Địch lắm mới không nói ra.