Q4 - Chương 189: Hoa mắt chóng mặt chuốc cười chê. (4)
Q4 - Chương 189: Hoa mắt chóng mặt chuốc cười chê. (4)
" Làm gì được như anh nói, sơ hở nhiều lắm, còn lâu mới có thể coi là hoàn mỹ, cứ cho rằng hôm đó chúng ta thoát an toàn cả, vấn đề càng lớn, tội sẽ đổ hết lên đầu những kẻ vắng mặt chúng ta ... Đến khi muốn quay lại giải thích cũng muộn rồi. Hơn nữa tôi đáng lẽ phải nghĩ tới Tạ Kỷ Phong không ngồi yên .... Mọi người đừng lo cho tôi, tôi sẽ từ từ điều chỉnh lại thôi." Cừu Địch không phải loại người ủy mị yếu đuối, chuyện của Bao Tiểu Tam đúng là lỗi của thằng ngốc đó, y không tới mức nghĩ quẩn trách bản thân, chẳng qua là lo lắng thôi, anh em ngốc thì y gánh, chẳng có gì to tát. Chỉ là cứ nghĩ Tam Nhi hoạt bát như vậy sau này chẳng may nằm im một chỗ y không đành lòng. Cừu Địch thở dài:" Hiện có vấn đè tôi nghĩ không ra, mọi người nghĩ hộ tôi."
Mã Thụ Thanh đoán ra:" Cậu lo về Tạ Kỷ Phong hả, hắn ôm tiền chạy ra nước ngoài làm phú ông thôi, không có cơ hội quay về đâu."
Cừu Địch ngồi thẳng dậy nhìn mọi người:" Đúng rồi, tôi đang nói tới hắn đấy, vẫn có chuyện tôi chưa nghĩ thấu .... Khi chúng ta chuẩn bị ra tay với biệt thự số, Đường Anh hẹn với tôi, nói Uông Quang Minh đòi lên giường với cô ấy để đổi lấy tin tình báo, cũng chính vì khi đó Uông Quang Minh làm việc ở Thịnh Hoa nên tôi mới chú ý tới Thịnh Hoa, mới phát hiện ra mục tiêu của Nhiễm Trường Hoan là ở Thịnh Hoa."
" Vấn đề là ở đây, nếu Tạ Kỷ Phong và Đường Anh tính kế tôi từ trước, vậy chuyện này phải che giấu tôi, bịa ra lý do khác, không đời nào để bại lộ mục tiêu là Thịnh Hoa như thế được."
Mọi người nhìn nhau, đúng là một tâm bệnh, nhưng mà chỉ Mã Thụ Thành thực sự suy nghĩ thôi, hai tên kia đều coi là chuyện đã qua rồi, không còn mấy quan tâm nữa. Cảnh Bảo Lỗi tất nhiên chỉ để ý tới chuyện nam nữ, cười dâm tiện:" Này, cậu thực sự lên giường với Đường Anh rồi à?"
" Chính vì rồi, chính là vì có quan hệ đó tôi nghĩ lại mới thấy không cần thiết ... Một cô gái miễn cưỡng lên giường làm tình với anh, hay là thích anh thật, tôi có là thằng ngốc thì cũng nhận ra được." Cừu Địch dám khẳng định Đường Anh thích mình, nếu không y đâu bị lừa, sau khi Đường Anh được thả, về mặt pháp luật cô không phải chịu trách nhiệm gì cả, đến giờ vẫn né tránh y:
" Ài, cậu đôi khi nghĩ hơi nhiều, cô ấy vừa thích cậu lại vừa thích tiền, thế thôi." Thôi Tiêu Thiên lười suy nghĩ:
Cừu Địch trả lời hắn bằng cái ngón giữa, không ngờ Cảnh Bảo Lỗi đắc ý nói:" Còn một chuyện tôi chưa nói với cậu, tôi gặp Đường Anh rồi."
" Ở đâu, cô ấy chuyển chỗ ở rồi mà, hai người sao liên hệ được, đều đổi số di động rồi cơ mà, cô ấy làm sao biết được."
" Cô ấy liên hệ với Kiều, Kiều lại liên hệ với tôi, nói là muốn gặp tôi, tôi chẳng thèm để ý tới cô ta ... Loại người gì thế, quen biết nhau bao lâu như thế, còn cùng nhau làm việc, cuối cùng lại bản đứng chúng ta ... Kiều lại gọi lần nữa bắt tôi đi, tôi mới đành đi gặp. Cô ta nhờ tôi chuyển cho cậu một thứ, nói là thứ cậu tặng, bảo tôi nhất định phải trả lại cho cậu." Cảnh Bảo Lỗi móc túi lấy ra cái hộp nhỏ ném cho Cừu Địch, trêu:" Không phải cậu tặng cho cô ta nhẫn kim cương chứ?"
" Tôi chưa bao giờ tặng cô ấy cái gì, chuyện từ bao giờ thế?"
" Hôm kia."
Cừu Địch mở giấy bọc hộp ra, đúng là trông giống một cái hộp trang sức, y cẩn thận lắc qua lắc lại nghe thử, còn lấy máy quét của Lang Nguyệt Tư tặng đem quét một lượt, không phát hiện vấn đề mới mở. Không ngờ là cái hộp rỗng, bên trong chỉ có hàng chữ rất đẹp, vô số thanh sơn cách thương hải, cùng ai đi chung lại đi về. Phía dưới còn có một dãy số, Cừu Địch biết ngay là ai, bực mình ném cái hộp đi.
" Sao thế?" Mã Thụ Thành không tới Cáp Mạn nên không biết hai câu thơ kia, nhặt hộp lên hỏi:
" Số của Tạ Kỷ Phong đấy." Cừu Địch hời hợt đáp, bất kể Tạ Kỷ Phong giở trò gì, y chẳng bận tâm nữa, trên đời này loại bỏ lại chiến hữu trốn một mình là y ghét nhất, giờ còn muốn thể nào, xin chút thương cảm à? Hay vì còn một mình, tiêu tiền không có cảm giác thành tựu, nên mới bày ra trò chơi đùa này? Dù gì thì y cũng kệ hắn.
Cảnh Bảo Lỗi thì không nhịn được tò mò, bấm số trong cái hộp, tu tu vài tiếng liền có người "a lô", hắn bịt ngay micro lại nói với mọi người:" Đúng là hắn đấy."
Đối với Tạ Kỷ Phong, Cảnh Bảo Lỗi ít nhiều còn chút kính sợ, khách khí nói:" A lô, giám đốc Tạ ạ?"
" À Bảo Lỗi, chào cậu, nhận được quà của tôi rồi chứ hả?" Tạ Kỷ Phong giọng vẫn rất ôn hòa, cứ như là giữa bọn họ chưa từng có gì xảy ra vậy:
" Vâng, nhận được rồi ạ .... Giám đốc Tạ, anh làm vậy là có ý gì?" Cảnh Bảo Lỗi hỏi:
" Cậu không hiểu nhưng có người hiểu, bảo Cừu Địch nhận máy đi." Tạ Kỷ Phong nói:
Hai bên tiếp xúc không nhiều, cũng không có gì sâu sắc cả, ấn tượng của Cảnh Bảo Lỗi về Tạ Kỷ Phong rất hời hợt, không hơn người xa lạ là bao, cho nên cũng chẳng thấy oán hận gì vị này, đưa di động cho Cừu Địch.
Cừu Địch nhận máy lạnh nhạt nói:" Nói đi!"
" Cám ơn cậu giúp tôi thực hiện nghỉ hưu sớm." Tạ Kỷ Phong cười nói hòa nhã như lần đầu bọn họ mới quen vậy:
" Khỏi phải cám ơn." Cừu Địch nghe câu này một cái, đầu óc thoáng cái hiểu ra rất nhiều điều, thị trường chứng khoán, tên này hẳn là kiếm từ đó một khoản lớn:
" Ồ, không làm cậu bất ngờ, khiến tôi mất cảm giác thành tựu rồi."
" Thực ra là có một chút đấy, tôi vốn thắc mắc mà, Nhiễm Trường Hoan và Hoa Hâm dù rộng rãi trả tiền cho anh thì chẳng đáng để anh làm chân chó cho bọn họ, còn bán cả chúng tôi, bỏ cả công ty, không đáng chút nào. Chúc mừng, kiếm được nhiều lắm hả?" Cừu Địch mỉa mai:
" Cậu đoán xem." Tạ Kỷ Phong lấy hỏi thay đáp:
" Không chịu được cảnh áo gấm đi đêm nên gọi điện muốn khoe khoang với tôi chứ gì? Sao không gọi cho Tôn Xương Cam ấy, tôi đảm bảo anh còn thỏa mãn hơn nhiều." Cừu Địch chẳng mảy may động lòng, trên đời này người thông minh nhiều lắm, chẳng cần ngưỡng mộ người ta, chẳng cần tự ti vì mình kém, người y luôn hâm mộ kỳ thực là Tam Nhi:
" À, hình như là thế đấy, vậy cậu có thấy mình có tư cách cùng đi cùng về với tôi không?" Tạ Kỷ Phong hỏi, mập mờ còn muốn đưa cành ô liu chiêu mộ Cừu Địch: