Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 771 - Q4 - Chương 190: Hoa Mắt Chóng Mặt Chuốc Cười Chê. (5)

Q4 - Chương 190: Hoa mắt chóng mặt chuốc cười chê. (5) Q4 - Chương 190: Hoa mắt chóng mặt chuốc cười chê. (5)

" Thôi miễn đi, tôi đã thử rồi, trước kia tôi còn nghĩ, không biết có phải mình nghĩ quá về anh không nên mới thử hợp tác một lần. Kết quả là cảm giác của tôi về anh đã đúng ngay từ đầu, chúng ta cùng đường cũng chẳng đi chung được, nếu có cơ hội gặp lại anh, tôi sẽ đánh cho anh rụng không còn cái răng nào." Cừu Địch đe dọa, bấm phát loa ngoài đặt xuống bàn cho mọi người cùng nghe, đối với loại người này cần cẩn thận, ở đây có Lão Mã nếu có cạm bẫy gì có thể nhắc nhở y:

Những người khác hiểu ý, tất cả chụm lại gần di động, nhưng không ai nói gì, để Cừu Địch giao thiệp.

" À, tiếc thật đấy, nếu thế tôi không cho cậu cơ hội đó đâu, có điều tôi cho cậu cơ hội kiếm tiền cuối cùng." Tạ Kỷ Phong nhử:

Cừu Địch chẳng suy nghĩ đã nói:" Thôi, khỏi cần."

" Đừng đề phòng tôi vậy chứ, không phải bẫy đâu, bằng vào bản lĩnh của cậu còn phải sợ à? Cáp Mạn bị đóng cửa rồi, tôi muốn tặng nó cho cậu. Bây giờ cũng chỉ có cậu là có thể hiến Cáp Mạn được hoạt động trở lại, cái khác không đáng tiền chứ tôi thuê cả nửa tầng lầu, tiền thuê mỗi tháng hơn 9 vạn, tôi đã thanh toán cả năm rồi, tới tận tháng 10 mới hết hạn, còn thời hạn gần 10 tháng, bỏ không tiếc quá."

" Riêng việc chuyển cho người khác thuê đã đáng tiền, chưa nói giá trị thương mại của tấm biển Cáp Mạn vẫn rất cao, trải qua chuyện này, nếu có thể bình an vô sự treo biển hoạt động trở lại, giá trị còn cao hơn nữa ... Cậu thế sao?" Tạ Kỷ Phong đưa ra một mục tiêu vô cùng cám dỗ:

Ba người kia sáng mắt, đây đúng là món hời lớn, Lão Mã ra hiệu cho Cừu Địch đừng trả lời vội, đợi Tạ Kỷ Phong tiếp tục biểu diễn.

Quả nhiên đợi một lúc không thấy Cừu Địch nói gì, Tạ Kỷ Phong tiếp tục:" Tôi đưa ra một bản hợp đồng chuyển nhượng, cậu sẽ nhanh chóng lên tới vị trí tôi từng đạt được ... Còn cái giá là 15% lợi nhuận mỗi năm, không khác gì tôi tặng miễn phí cho cậu, đương nhiên còn có điều kiện kèm theo."

" Nói xong rồi chứ?" Cừu Địch lạnh nhạt đáp:

Tạ Kỷ Phong khích:" Điều kiện kém theo là, cậu phải đạt được trình độ như tôi, ví như nếu tới giờ cậu vẫn không phân biệt được địch bạn, tôi không giao công ty cho cậu, dù sao đó là tâm huyết nửa đời người của tôi."

" À, anh cũng có bạn sao?" Cừu Địch khinh bỉ:

" Nhãn quang khá lắm, câu đầu tiên đã nói trúng ngay rồi ... Trong cái nghề này, trừ bản thân ra thì tất cả mọi người đều là kẻ địch hết. Cậu không phát hiện ra à? Kỳ thực chúng ta là đồng loại đấy, đều vì trục lợi mà dùng hết tâm cơ ... Thực ra cậu khiến tôi bất ngờ lắm, tôi thực sự không ngờ được cậu có thể an toàn đi tới bước cuối cùng." Tạ Kỷ Phong vừa dụ dỗ vừa tán dương, không khác gì ác ma thì thầm bên tai:

" Anh quá lời rồi, so tôi với anh không phải là lời khen đâu." Cừu Địch ngáp, y có thể tha hóa vì rất nhiều thứ, nếu có là vì chính bản thân tha hóa, chứ không có chuyện bị người khác dụ dỗ mà tha hóa, năm xưa anh đây học lý luận chính trị hơi bị xuất sắc:" Có điều tôi phải khen anh đấy, ngay từ đầu đã nhắm vào cổ phiếu Thịnh Hoa ở nước ngoài, định kiếm một khoản to hả?"

" Đương nhiên, nhãn quang xa bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu mà." Tạ Kỷ Phong kiêu ngạo nói:" Kỳ thực từ đầu thân phận của chúng ta cũng giống nhau thôi, đều được Nhiễm Trường Hoan ủy thác, cậu đi lấy chứng cứ thực phẩm bẩn ở nhà máy gia công thị, còn tôi thì tìm cách trộm số liệu tài vụ của Thịnh Hoa. Khi đó gộp hai thông tin này lại với nhau, tôi đã đoán ra được, họ định tạo tin tức tiêu cực, chèn ép cổ phiếu của Thịnh Hoa."

" Nhưng không ngờ được là, cậu quá ưu tú, tốc độ quá nhanh đã làm loạn hết bố trí của cậu, bọn họ phải lấy ra biệt thự số 81, thực chất chỉ để làm chậm bước tiến của cậu thôi. Không ngờ ngay cả chuyện này cũng không làm khó được cậu ... Về sau tôi mới biết là Mã Thụ Thành đứng sau lưng cậu bố trí, tôi nghĩ, đội ngũ năm xưa của anh ta giờ trong tay cậu hết rồi hả?"

Cừu Địch đính chính:" Anh dùng từ nhầm rồi, anh không có bạn không có nghĩa là tôi không có bạn."

" Ha ha ha." Tạ Kỷ Phong cười, lần này thì hơi chút gượng gạo, đổi chủ đề:" Cậu rất thắc mắc là vì sao tôi dẫn dắt cậu tới Thịnh Hoa đúng không?"

" Đúng thế, nếu anh biết rồi thì giải thích luôn đi."

" Được, vậy tôi giải thích. Nếu tôi nói tôi không muốn nhìn Thịnh Hoa gặp họa, chắc là cậu không tin nhỉ? Thịnh Hoa là xĩ nghiệp thực nghiệp có danh tiếng ở thủ đô, tạo công ăn việc làm cho rất nhiều người, nếu gục ngã trong tay đám Hoa kiều đó, làm hại đồng bào thì tội tôi quá lớn."

“ Đừng dát vàng lên mặt.” Cừu Địch cắt lời hắn:" Anh sợ kết thù oán quá sâu, chặn mất đường lui của mình thôi. Nếu Thịnh Hoa hoàn toàn sụp đổ, hoặc trải qua thời kỳ cải tổ kéo dài, đều không phải điều mà anh muốn thấy. Nguyên do là anh đã mua vào cổ phiếu của Thịnh Hoa ở giá thấp, cho nên mới muốn Thịnh Hoa phản kích. Thịnh Hoa chắc chắn phải nghĩ cách kéo giá lên, khi đó chính là lúc anh ngư ông đắc lợi, để tránh cho cơ cấu bán khống phát hiện ra có con chuột nhảy vào bồ thóc của họ."

" Coi như vậy đi, hiếm có được người hiểu tôi như thế, giờ tôi hối hận vì để lại ấn tượng xấu với cậu rồi." Tạ Kỷ Phong luyến tiếc:" Thật không ngờ cậu lại có thể kéo La Thành Nhân vào chiến tiến để đối phó với Đô Triêu Quân, chuyện này cả tôi cũng không làm được."

" Anh vẫn giả dối tới cùng nhỉ, bỏ qua chuyện anh bán chúng tôi lấy tiền đi, đó chỉ là nước cờ của anh để dùng tôi làm lá chắn, cho dù tôi có thất bại, bị giết chết chăng nữa thì anh cũng có chuẩn bị rồi. Bằng vào thứ anh để lại trong két bảo hiểm của Cáp Mạn, hoàn toàn có thể khiến Hạ Diệc Băng, Tôn Xương Cam kiêng kỵ, quá đó phải buộc mình vào chiến xa của Thịnh Hoa ... Ném ra thứ đó rồi anh sẽ ở vị trị trí không đáng kể, bọn họ chỉ để ý phản kích, huy động vốn, ai quan tâm tới tên tiểu nhân nhát gan nữa." Cừu Địch mỉa mai:

" Còn nói chúng ta không giống nhau nữa thôi, lối suy nghĩ của cậu không phải cũng như vậy à, cậu mở cửa kho báu biệt thự số 81, nhưng lại xúi người khác làm trộm, người ta mất tiền sẽ chỉ chú ý tới bọn trộm, ngược lại quên mất kẻ mở cửa ra mới là trộm, mới là kẻ ác." Tạ Kỷ Phong phản kích:

" Tôi đoán xem nhé, cậu lôi kéo được La Thành Nhân cũng nhờ chiêu này nhỉ, đặt bản thân vào vai trò nhân vật nhỏ không đáng kể. Cậu tiết lộ bí mật của Nhiễm Trường Hoan giống tôi để lại chứng cứ liên quan tới Hoa Hâm thôi."

" Tôi thật sự khâm phục cậu đấy, bây giờ cậu bình an vô sự xuất hiện ở thủ đô, còn tôi phải bỏ công ty mà chạy, tổn thất lớn, tính ra thì cậu mới là người chiến thắng sau cùng."
Bình Luận (0)
Comment