Q4 - Chương 191: Lòng này ra sao ai thấu hiểu. (1)
Q4 - Chương 191: Lòng này ra sao ai thấu hiểu. (1)
Cừu Địch bỏ ngoài tài những lời mật ngọt chết ruồi của Tạ Kỷ Phong, được và mất thế nào không tới loại như hắn bình luận, đợi hắn biểu diễn chán chê rồi mới nói: " Đừng phỉnh phờ tôi, đến người anh còn có thể đem ra bán đứng, nói gì tới công ty, cho dù không có tôi, anh vẫn ném Cáp Mạn ra thôi."
" À, nghe giọng điệu tức giận đó, hẳn là cậu đang nói tới Đường Anh hả? Quả nhiên là điểm yếu cố hữu của các chàng trai trẻ, bị cô ấy làm mềm lòng hả? Cậu tìm được cô ấy nắm ngoài dự liệu của tôi, nhưng một điều tôi đoán được đấy, cái giá cô ấy nói với cậu là 80 vạn đúng không?" Tạ Kỷ Phong bất ngờ hỏi:
" Đúng, tôi nghĩ không chỉ có thế đúng không?" Cừu Địch đột nhiên nhận ra, Đường Anh giúp Tạ Kỷ Phong lấy số liệu tài vụ của Thịnh Hoa, lại bán cả mình, 80 vạn sao đủ được, chưa đáng để cô ấy mạo hiểm:
" Không, đúng là 80 vạn, nhưng cô ấy không nói cho cậu đó là tiền đô la Singapore phải không?"
Đám người xúm quanh Cừu Địch nghe điện thoại đồng loạt thất kinh, 80 vạn đô la Singapore, tính ra là sấp xỉ 400 vạn tệ rồi, đúng là vấn đề giá cả, bằng đấy tiền đủ cho tất cả mọi người ở đây mạo hiểm.
Mọi người nhìn Cừu Địch với anh mắt phức tạp, không phải vì oán trách y, đây là thiếu xót của Cừu Địch, bề ngoài thì gian xảo tham lam, thực ra là chàng trai tốt bụng, nhưng mâu thuẫn là, chính vì thiếu xót này mà mọi người mới tin tưởng quy tụ quanh y.
Mã Thụ Thành nhún vai, sau đó trừng mắt, tay chỉ Thôi Tiêu Thiên, Cảnh Bảo Lỗi, hai người đều xấu hổ, bọn họ quá dựa vào Cừu Địch rồi, đáng lẽ Cừu Địch có thiếu xót, họ phải bù đắp mới đúng, quá ỷ lại vào cậu ấy là không đúng.
Hồi lâu không ai nói gì, giọng Tạ Kỷ Phong vang lên:" Đây là chuyện làm ăn, nếu cậu nhìn nhận vấn đề từ góc độ tình cảm là thua rồi, Đường Anh chuyến này giống tôi, giống các cậu, đều là một người tham gia vào cuộc chơi, cô ấy xác định đúng giá trị của bản thân và lấy được thứ cô ấy muốn, sau đó an toàn rút lui ... Còn về phần cái khác, cậu coi như cuộc gặp gỡ tình cờ mỹ lệ đi, cậu cũng đâu tới mức thực sự muốn cưới cô ta về đúng không?"
" 80 vạn thì hơi ít, 400 vạn thì lại quá nhiều, tôi hiểu rồi, vừa xong anh lại nói dối tôi, kể cả tôi không tìm ra Đường Anh, vào lúc cần, cô ấy vẫn tự thú để dẫn tới Cáp Mạn đúng không?" Cừu Địch bất ngờ hỏi:
Tới lượt Tạ Kỷ Phong im lặng mấy giây, không trực tiếp trả lời:" Nhạy bén, cậu thực sự lợi hại đấy. Đáng tiếc, chúng ta lại không cùng đường."
" Chuyện đó tôi không có gì phải hối hận hay hối tiếc." Cừu Địch không muốn kéo dài câu chuyện nữa, Tạ Kỷ Phong không phải đối tượng y muốn chia sẻ hay tâm tự gì hết:" Anh nói hết chuyện cần nói đi, sau này khỏi làm phiền tôi nữa ... Còn một người anh chưa nhắc tới đấy."
" À, ý cậu là Lang Nguyệt Tư, chẳng lẽ cậu cho rằng đó là tên thật của cô ta?" Tạ Kỷ Phong tỏ ra xem thường:
" Con người anh ngoài tỏ ra hòa nhã, kỳ thực là kẻ hẹp hòi, tỏ ra mình nhìn thấu lòng người, kỳ thực anh chỉ nhìn thấy cái xấu, có lẽ là anh muốt xoa dịu bản thân, để anh làm việc xấu cũng yên lòng ... Thế nên anh không đủ tư cách bình phẩm người khác, chúng ta có việc gì thì nói việc đó thôi." Cừu Địch bình thản nói:" Cô gái đó tên là gì không quan trọng, nhưng vị trí của cô ấy rất quan trọng ... Anh làm sao có thể biết mục tiêu họ là cổ phiếu của Thịnh Hoa, dù đoán cũng không kịp? Anh làm sao lại dám bán đứng Hoa Hâm, anh làm sao lại dám bán cả nhà vay tiền, đặt toàn bộ gia sản vào đó? Làm sao anh dám chắc? Anh ở tầng cấp kém xa Nhiễm Trường Hoan, Hạ Diệc Băng, anh không có đủ thông tin."
" Cho nên Lang Nguyệt Tư là người của anh, tôi nói đúng chứ?"
" Ha ha ha, cậu lúc nào cũng làm tôi kinh ngạc." Tạ Kỷ Phong cười một tràng dài:" Cậu nhìn ra rồi mà tôi giấu diếm lại bị cậu mắng là hẹp hòi mất, cô ấy là gián điệp thương nghiệp thực sự, chúng tôi là quan hệ hợp tác hữu hảo từ lâu."
" Giúp tôi gửi lời hỏi thăm cô ấy." Cừu Địch khẽ mỉm cười, có một điều không nói với Tạ Kỷ Phong, Lang Nguyệt Tư nhắc nhở y có theo dõi, đưa cho y máy dò. Tuy giữa y và Lang Nguyệt Tư từ đầu tới cuối đều là giả dối nhưng bọn họ có một khoảnh khắc chân thành với nhau.
Không có khoảnh khắc đó Cừu Địch đã không thể phát hiện ra Đường Anh giở trò, nhìn vào chuyện Bao Tiểu Tam, Định Nhị Lôi gặp phải, kết cục tên đầu sỏ như y làm sao khá hơn, đêm đó thực sự bản thân chết thế nào cũng không rõ.
Bởi thế mặc kệ Tạ Kỷ Phong mồm mép thế nào cũng vô ích.
Trước mắt Cừu Địch hiện lên nụ cười thần bí và mỹ lệ của Lang Nguyệt Tư, tựa đầy thâm ý nói: Anh thông minh như thế, còn không biết đi đâu tìm tôi.
Phía bên kia điện thoại lại im lặng, Tạ Kỷ Phong thở dài:" Cậu phải tự nghĩ cách thôi, hợp tác giữa tôi và cô ấy kết thúc rồi."
Câu này Cừu Địch chẳng tin, Tạ Kỷ Phong có quân bài giấu kỹ như thế, làm sao có thể là loại nhân vật kiếm chút tiền đã chạy.
Càng nghĩ Cừu Địch càng thấy mình kéo Quản Thiên Kiều ra là đúng đắn cỡ nào, nếu không sớm muộn bị hắn sử dụng như Lang Nguyệt Tư, Đường Anh.
" Không sao, thay tôi hỏi thăm cô ấy là được .... Thực ra tôi phải cám ơn anh, đem hai cô gái xinh đẹp như thế tặng cho tôi. Công phu trên giường của Lang Nguyệt Tư rất tuyệt, còn hơn xa Đường Anh, nhất là cái lưỡi của cô ấy, có thể khiến nam nhân xuất hồn ... Tôi thực sự nhớ cô ấy đấy. Ấy, đừng nói là chúng ta lên giường cùng với một nữ nhân nhé, thế thì thành chiến hữu chung chiến hào rồi, thật là vinh hạnh cho tôi." Cừu Địch chợt nói với giọng điệu khác thường, nói ra lời ghê tởm hệt Bao Tiểu Tam:
Thôi Tiêu Thiên cười trộm, câu này chắc chắn làm Lão Tạ hộc máu.
Quả nhiên có tiếng thở mạnh, giọng Tạ Kỷ Phong cũng biến dạng rõ:" Cậu không có loại vinh hạnh đó đâu ... Có điều nếu như cậu trở thành ông chủ tiếp theo của Cáp Mạn, cậu sẽ có."
" Ai bảo tôi muốn nào?" Cừu Địch vừa mới nói câu này thì bị Cảnh Bảo Lỗi bóp cổ, những người còn lại cũng ra sức đánh mắt với y, Cáp Mạn riêng địa điểm với thiết bị cũng đáng giá trăm vạn rồi, với tình thế bây giờ chỉ Cừu Địch tiếp nhận nổi thôi, ba người sớm muốn mở công ty, chỉ hận không thể gật đầu thay Cừu Địch:
" Thật thế à?" Tạ Kỷ Phong không tin, có ai thấy lợi ích như thế mà không động lòng:
" Thế nên tôi đã bảo anh đừng tưởng mình nhìn thấu được nhân tính, cho rằng có thể chơi đùa tất cả trong lòng bàn tay. Cho anh biết, anh sai rồi, kể cả anh muốn giữ lại một đường lui, tôi cũng không cho anh đâu, ngoan ngoãn ở nước ngoài làm chó không nhà đi ... Cáp Mạn sẽ đổ bể, rồi mau chóng bị người ta lãng quên, biết đâu sẽ có loại chuyện khác đổ lên đầu anh ... Tôi cho anh biết, tôi muốn cái gì tôi sẽ tự nghĩ cách đạt được, còn anh, đi tìm người khá để bán đứng rồi sống một mình suốt phần đời thảm hại còn lại của mình đi." Cừu Địch nói xong cúp điện thoại luôn: