Q4 - Chương 192: Lòng này ra sao ai thấu hiểu. (2)
Q4 - Chương 192: Lòng này ra sao ai thấu hiểu. (2)
Sai lầm rồi, Tạ Kỷ Phong lúc này ngồi ở sân bay, sững sờ cầm di động đã kêu tút tút kéo dài, đây là kết quả hắn không ngờ tới.
Cuộc nói chuyện khiến hắn mất hết khoái cảm kẻ thắng lợi, dường như mất đi rất nhiều thứ, làm hắn buồn bã, làm hắn phẫn nộ, làm hắn nghiến răng. Mất một lúc Tạ Kỷ Phong mới trấn định lại, tháo di động thành linh kiện, ném vào thùng rác, còn dẫm một cái thật mạnh.
Cách đó không xa một cô gái cầm hai cốc cà phê đi tới, ngạc nhiên nhìn hành vi mất kiểm soát của Tạ Kỷ Phong, cô chưa bao giờ thấy hắn như thế, làm cô có chút sợ hãi. Nếu Cừu Địch có mặt ở đây, y nhất định sẽ nhận ra ngay, đó là cô gái đã biến mất trong đêm tuyết Bắc Kinh ... Lang Nguyệt Tư.
" Sao thế Kỷ Phong?" Lang Nguyệt Tư quan tâm hỏi:
Tạ Kỷ Phong ngẩng đầu lên nhìn Lang Nguyệt Tư, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh mỹ nhân này bị Cừu Địch dày vò, cảnh cô rên rỉ dưới thân y, tưởng tượng cảnh chiếc lưỡi thơm của cô khiến Cừu Địch điên cuồng ...
Hắn không nghi ngờ lời Cừu Địch, vì Lang Nguyệt Tư rất giỏi dùng lưỡi, trước giờ hắn luôn cho rằng chỉ mình mới khuất phục được cô gái này.
Một nam nhân tự cao như hắn, đến một đại mỹ nhân như Đường Anh cũng chẳng động lòng, khỏi phải nói tình cảm với Lang Nguyệt Tư không phải tầm thường. Câu nói của Cừu Địch là nhát đâm chí mạng.
Tạ Kỷ Phong mặt âm trầm lắc đầu:" Không có gì, chuẩn bị đi thôi."
Lặng lẽ đặt cốc cà phê lên bàn, Lang Nguyệt Tư ngồi xuống ghế, quan tâm hỏi:" Ở Bắc Kinh có liên hệ à?"
" Ừ." Tạ Kỷ Phong gật đầu:
" Có chuyện gì không? Nếu có thể quay về cũng là lựa chọn không tệ, hiện giờ Đại Lục ngày một phát triển, nhưng pháp chế lại không theo kịp, muốn kiếm tiền rất dễ ... Chúng ta cứ thế này mà đi Úc thì chỉ có thể dưỡng lão mà thôi." Lang Nguyệt Tư hai tay nắm cốc cà phê ánh mắt nhìn ra ngoài trời đầy lưu luyến:
Tạ Kỷ Phong nhìn cô chằm chằm, lời nói tởm lợm của Cừu Địch lại vang lên trong đầu:" Em muốn về nội địa, hay muốn về gặp y?"
" Gặp ai, anh nói gì thế?" Lang Nguyệt Tư không hiểu gì hết:
" Em biết anh nói ai, y bảo anh gửi lời hỏi thăm em, em và y ..." Tạ Kỷ Phong không kiềm được sự ghen tuông:
" Bọn em làm sao?" Lang Nguyệt Tư tức giận:
" Chẳng làm sao cả ... Đi thôi." Tạ Kỷ Phong nhấc hành lý lên bỏ đi:
Lang Nguyệt Tư gọi, thấy Tạ Kỷ Phong chẳng thèm để ý đã đứng vào đội ngũ xếp hàng, chẳng hiểu xảy ra chuyện gì mà mình chỉ đi mua cốc cà phê trở về, hắn biến thành con người khác rồi. Uống cà phê chẳng thấy có vị gì nữa, Lang Nguyệt Tư hậm hực xách va ly lên, đứng ở cuối cùng.
Qua cổng kiểm tra an ninh, cổng soát vé, kiểm tra hộ chiếu, Lang Nguyệt Tư đưa ra hộ chiếu Singapore nhưng tên lại là: Luật Mạn Bình!
Máy bay bay lên, trong bóng đêm dần chỉ còn là một chấm đỏ nhỏ, đôi nam nữ ngồi bên nhau nhưng đầu mỗi người quay về một hướng.
Trang điểm lên sân khấu rồi lần lượt rời sân khấu tẩy trang, người ở lại đều là nhân vật nhỏ, chẳng ai quan tâm.
Trong căn nhà nhỏ đi thuê, đám nhân vật nhỏ vẫn đang tụ tập, nghe xong Cừu Địch kể vắn tắt mọi chuyện, Mã Thụ Thành cảm khái đầu tiên:" Không ngờ Lão Tạ cũng có nữ nhân, thật hiếm có, khi tôi còn hoạt động thì hắn có danh Tạ thái giám rồi, xem ra nữ nhân đó phải vô cùng đặc biệt với hắn. Cậu thật hiểm, Lão Tạ vốn đa nghi lại kiêng dè cậu, câu nói đó coi như hai người họ xong rồi."
" Loại người như Tạ Kỷ Phong tránh sớm cho an toàn, Cừu Địch kỳ thực cứu cô gái đó đấy." Thôi Tiêu Thiên đánh giá một câu rồi ghen tỵ:" Nhưng phải nói hắn lợi hại thật, nếu ném toàn bộ gia sản vào đó, ít nhất là trong hai tuần đã tăng gấp đôi rồi."
" Không chỉ thế đâu, nếu khuếch đại giao dịch, tăng thêm vài lần cũng có thể, xem gan hắn lớn cỡ nào ... Dù sao cũng là không ít." Mã Thụ Thành thở dài:" Năm xưa tôi vào tù cũng không oan, so với loại người đó, tôi còn kém một quãng."
" Hả, mọi người tiếc cái gì thế, chúng ta có thiệt thòi gì đâu, khi đó dù chúng ta biết thì sao nào, làm gì có tiền mà đầu tư chứ?" Cừu Địch an ủi:" Còn bây giờ, chúng ta chẳng những kiếm được tiền, lại có thêm mấy người bạn, ít nhất tôi không hề sợ các anh tính kế tôi ... Hắn thì khác, hắn mang theo gánh nặng lớn bỏ đi, Thịnh Hoa, Hoa Hâm, cơ cấu bán khống, bây giờ họ không để ý tới hắn, có lẽ không truy tìm hắn, nhưng một khi phát hiện ra hắn, sẽ không ai bỏ qua cho hắn. Hắn sẽ phải sống như con chuột, dù có cả đống tiền, tiêu mỗi đồng cũng sẽ cẩn thận, sợ người ta nghi ngờ."
Đúng là phép thắng lợi tinh thần của AQ mà, Cảnh Bảo Lỗi khịt mũi xem thường, cơ mà điều hắn để ý là chuyện khác, mắt đầy dâm quang:" Cậu đưa cả Lang Nguyệt Tư lên giường rồi sao? Em gái đó là hàng cực phẩm."
" Không hề." Cừu Địch nói chắc nịch:
" Vậy cậu bốc phét làm gì?" Cảnh Bảo Lỗi bĩu môi:
" Bảo Đản, trong đầu đừng có chỉ biết nghĩ tới nữ nhân, sớm muốn cũng hỏng việc." Cừu Địch bợp đầu Cảnh Bảo Lỗi, tên này chỉ cần dùng nửa tâm tư mà hắn đem đi tán gái thì đỡ cho y bao việc:" Không phải tôi bốc phét, ài vừa rồi cậu không nghe Lão Mã nói à, tôi làm thế là để loại bỏ người cuối cùng đi theo hắn. Phía này hắn dùng Đường Anh giám thị tôi, phía bên kia là Lang Nguyệt Tư ở bên Nhiễm Trường Hoan truyền tin tức, nhờ thế mà hắn mới có thể bày ra kế hoạch lớn gan như vậy."
" Trong toàn bộ kế hoạch của hắn, một nước cờ tuyệt diệu như Lang Nguyệt Tư, sao hắn không lấy ra khoe, cô ấy hẳn phải là người quan hệ cực kỳ thân mật với hắn, người cuối cùng ở bên cạnh hắn, chỉ có thể là Lang Nguyệt Tư."
" À, ra thế, cậu gài một cái gai vào lòng hắn, để hắn mãi mãi không yên tâm. Loại tự cao thao túng người khác như hắn thì hẳn rất ích kỷ, biết nữ nhân của mình lên giường với người khác, chắc chắn trong lòng có khúc mắc lớn không sao cởi bỏ được." Cảnh Bảo Lỗi vỡ lẽ:
" Đúng rồi, xem ra cậu tán gái cũng có chút thu hoạch đấy nhỉ?" Cừu Địch mỉa mai, y không thích tính lăng nhăng của Cảnh Bảo Lỗi, sớm muộn đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma: