Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 774 - Q4 - Chương 193: Lòng Này Ra Sao Ai Thấu Hiểu. (3)

Q4 - Chương 193: Lòng này ra sao ai thấu hiểu. (3) Q4 - Chương 193: Lòng này ra sao ai thấu hiểu. (3)

Cảnh Bảo Lỗi không nghe ra lại con đắc ý, tuyên bố trước năm 30 tuổi phải trở thành thiên nhân trảm, Thôi Tiêu Thiên lắc đầu ngao ngán:" Mỗi một thu hoạch của cậu, tương ứng để lại khúc mắc trong lòng một nam nhân, cậu không thấy tội lỗi à?"

" Có chứ, nhưng tôi không nhịn được thì phái làm sao?"

Không ngờ Mã Thụ Thành trước giờ không mấy khi nói đùa lại mai mối Thôi Tiêu Thiên:" Hai đứa các cậu mà thành một đôi chẳng phải là cứu vãn được biết bao nhiêu thiếu nữ thanh thuần à?"

Câu nói này hợp với tâm tư Thôi Tiêu Thiên quá, hắn giơ tay hô không có ý kiến, làm Cảnh Bảo Lỗi rùng mình muốn chạy khỏi phòng.

Mọi người cười rộ lên, làm phiền muộn thời gian qua xua đi không ít, tư duy của Cừu Địch cũng tích cực trở lại, cùng thương lượng đại kế cho tương lai. Nhưng chưa nói được vài câu thì cửa bị người ta đập sầm sầm như phá.

" Ai đấy, sao dã man thế?" Thôi Tiêu Thiên hỏi:

" Cậu nợ tiền thuê nhà đấy à?" Cảnh Bảo Lỗi lại hỏi:

Xen lẫn với tiếng gõ cửa là giọng nữ hô:" Cừu Địch, mở cửa mau."

Giọng nói rõ ràng rất phẫn nộ, Cừu Địch cũng sầm mặt, Lão Mã tò mò hỏi là ai, Cảnh Bảo Lỗi thì cười lăn cười bò:" Còn nghiêm trọng hơn cả nợ tiền thuê nhà, chúng ta đi thôi, không cần mời cậu ta ăn khuya nữa đâu."

" Ai thế?" Thôi Tiêu Thiên nghi hoặc hỏi:

“ Cảnh sát đấy!” Cảnh Bảo Lỗi nén cười nghiêm mặt nói:

Hai người kia ngơ ngác, cảnh sát tới nhà sao vui thế?

" Nợ thuế nghĩa vụ, bị người ta tới nhà đòi thôi, ha ha ha." Cảnh Bảo Lỗi vừa cười một cái liền bị Cừu Địch đá cho, hai người kia cũng cười to, không chịu đi nữa, muốn xem trò hay.

Cừu Địch đi ra mở cửa, cửa vừa mở một cái Đới Lan Quân tóm ngay lấy cổ áo y, định nói gì thì phát hiện ba cặp mặt nhìn mình không chớp, cô xấu hổ buông tay.

" Khụ, khụ ... Ừm, Cừu Địch này, chúng tôi có chuyện, đi trước đây."

Lão Mã là người đầu tiên phá vỡ sự lúng túng, nhìn Đới Lan Quân mím môi giận dữ với Cừu Địch, chủ động đi ra ngoài. Ai ngờ khi đi qua bên cạnh, Đới Lan Quân lại không nhường đường, hắn nghiêng người muốn lách đi, người dán sát tường rồi mà vẫn không thoát.

Đới Lan Quân mắt sắc như dao, chặn đường chỉ mặt:" Tên là gì? Ở đâu, lấy chứng minh thư ra đây cho tôi xem."

" Tôi phạm tội gì à?" Mã Thụ Thành ngạc nhiên, quay đầu hỏi ý Cừu Địch:

Hành vi của Đới Lan Quan rõ ràng rất vô lễ, có điều Cừu Địch cũng muốn cô thấy, cho nên gật đầu với Mã Thụ Thành, bảo hắn cứ làm theo. Mã Thụ Thành mới đầu còn tưởng bạn gái của Cừu Địch, nhưng tới đây thì hắn không hiểu rồi, loại bạn gái gì lại không nể mặt bạn bè của bạn trai như thế? Lão Mã rút ví, lấy chứng minh thư, chẳng hiểu nghĩ thế nào lấy luôn cả giấy phóng thích ra đưa cho Đới Lan Quân xem.

Đới Lan Quân liếc mắt qua một cái, tra khảo:" Ồ, bảo sao tôi nhìn anh một cái là đã thấy không vừa mắt rồi, thì ra là phạm nhân mãn hạn tù ... Anh tới đây làm cái gì?"

" À, trò chuyện, định rủ cậu ấy đi ăn khuya." Mã Thụ Thành cười nịnh, hắn nhìn ra đối phương không trút giận được lên Cừu Địch nên định xả giận lên mình liền không cho cô cơ hội:

Đới Lan Quân chỉ vào Thôi Tiêu Thiên, ngoắc ngón tay:" Anh, tới đây đưa giấy tờ cho tôi xem."

" Vâng, cô xem đi ... Kẻ hèn này là Thôi Tiêu Thiên." Thôi Tiêu Thiên nể mặt Cừu Địch, cười tươi đi tới, thái độ rất khách khí:

Người này cũng không bới móc được gì, Đới Lan Quân quát Thôi Tiêu Thiên đứng yên tại chỗ, gọi Cảnh Bảo Lỗi:" Cậu nữa, lại đây."

Cảnh Bảo Lỗi lật đật chạy tới trước mặt Đới Lan Quân, thái độ càng tởm, khom lưng xuống cười toe toét nịnh bợ:" Chị Đới, chị về khi nào thế ạ?"

Đới Lan Quân không thèm trả lời, chỉ Thôi Tiêu Thiên và Mã Thụ Thành, hỏi:" Những người này là ai? Đừng tưởng rằng tôi không biết các cậu làm cái gì."

" Có làm cái gì đâu ạ ... Tôi giới thiệu cho chị, anh ấy, Lão Mã, vừa mới từ thế giới toàn nam nhân đi ra, nợ xã hội đã trả hết, giờ hoàn toàn trong sạch. Anh ấy, Thôi Tiêu Thiên, là nam nhân nhưng chỉ thích nam nhân, là gay ấy mà, chị không cần lo anh ta làm hư Cừu Địch." Cảnh Bảo Lỗi cố tình nói:

Đới Lan Quân tức thì nhíu mày nhìn Thôi Tiêu Thiên làm hắn dở khóc dở cười, có điều thái độ vẫn hết sức lịch thiệp:" Cậu ấy giới thiệu không sai, chỉ sót một điều xấu hổ không nói ra, tôi là bạn trai của cậu ấy."

Nói rồi một tay khoác vai Cảnh Bảo Lỗi rất tình tứ, làm Cảnh Bảo Lỗi ợ một phát muốn thoát ra, Thôi Tiêu Thiên càng giữ chặt:" Honey, từ góc độ khoa học mà nói, nam giới hoan ái sẽ không có triệu chứng ốm nghén, thời gian qua em cứ buồn nôn suốt, có phải đi Thái phẫu thuật rồi không?"

Cảnh Bảo Lỗi tức điên, Lão Mã và Thôi Tiêu Thiên cười khùng khục, Đới Lan Quân chịu không nổi, trực tiếp kéo cửa chỉ ra ngoài:" Đi ra, toàn loại người gì thế không biết nữa."

Ba người không đợi nói tới câu thứ hai, chuồn ngay ra ngoài, cửa đóng sầm lại sau lưng bọn họ.

Đi một lèo xuống dưới sân rồi, Lão Mã quay đầu nhìn lại phòng Cừu Địch:" Ánh mắt cô gái đó làm tôi nhớ tới cuộc sống trong tù, đám quản giáo lúc nào cũng nghiêm mặt như vậy ... Cừu Địch chuyến này thảm rồi."

Cảnh Bảo Lỗi thở dài:" Anh nói thế còn là nhẹ đấy, có điều chị Đới không phải là người ngang ngược vô lý như thế đâu, đối xử với chúng ta như vậy là có lý do."

" Lý do gì, không quen không biết." Thôi Tiêu Thiên không hiểu, ấn tượng của hắn với Đới Lan Quân không hề tốt:

" Không quen biết nhưng có ân oán đấy, chị ấy chính là bạn gái cũ của Du Thế Thành, bị Cừu Địch dụ dỗ mất." Cảnh Bảo Lỗi tiết lộ:” Nhìn thái độ này thì hẳn là chị ấy biết gì rồi, thế nên thái độ với chúng ta như vậy đã là rất tốt.”

Lão Mã "hả" một tiếng rõ to:" Không thể nào, không phải trùng hợp chứ? Cướp mất bạn gái của người ta, phá luôn cuộc đời người ta, Cừu Địch làm chuyện này không hay rồi."

Thôi Tiểu Thiên cũng ngạc nhiên không thôi, thậm chí hắn còn không tin, về lý luận mà nói, loại cùng khổ như Cừu Địch, tu luyện thêm 500 năm nữa cũng không có cơ hội:" Cậu nói vớ vẩn đấy à, nếu cô gái ấy là bạn gái Du Thế Thành thì Cừu Địch làm gì có cửa mà chen chân vào chứ?"
Bình Luận (0)
Comment