Q4 - Chương 194: Lòng này ra sao ai thấu hiểu. (4)
Q4 - Chương 194: Lòng này ra sao ai thấu hiểu. (4)
" Các anh không tin thì thôi." Cảnh Bảo Lỗi không thèm giải thích:" Giống như giờ anh đi nói cổ phiếu Thịnh Hoa nửa tháng qua trở mình là do đám người chúng ta giúp sức, liệu có ai tin không?"
Nói cũng phải, Cừu Địch làm rất nhiều chuyện khó tin rồi, Thôi Tiêu Thiên vừa đi vừa nghĩ:" Cậu bảo con người cô ấy không như thế, vậy mà sát khí đằng đằng tìm tới đây, lại còn đối xử vô lý với chúng ta như thế, nhất định là biết gì rồi, hơn nữa còn nghi ngờ chúng ta liên quan tới chuyện Du Thế Thành .... Hơn nữa, từ phản ứng của cô ấy, tôi dám khẳng định, cô ấy chưa quên tình cũ."
" Nói có lý lắm, nếu không còn lưu luyến gì thì không tức giận." Mã Thụ Thành gật gù:" Cừu Địch xem ra khó sống rồi."
" Xem hai người kìa, cần gì phải buồn phiền như thế, có một vị triết gia đã nói, tình yêu là quá trình gây tổn thương và bị tổn thương, ngọt ngào và hôn nhân chẳng qua là sự vỗ về với tổn thương mà thôi .... Anh Mã, anh không nói tôi cũng biết, anh từng bị tổn thương ..." Cảnh Bảo Lỗi đang nói dở thì có điện thoại phải dừng lại:
Lão Mã câm nín ở phía sau bợp Cảnh Bảo Lỗi một phát, ở cùng đám thanh niên này, làm chúng mỗi lúc một mất giới hạn, không có trên dưới gì nữa. Chứ không à, Thôi Tiêu Thiên lại còn nói:" Ông chủ Mã, tôi hoan nghênh anh gia nhập hàng ngũ với tôi."
" Cút sang bên, tôi thà bị tổn thương còn hơn." Mã Thụ Thành bực mình đẩy Thôi Tiêu Thiên đi, thằng gay này trước kia sợ hắn một phép:
Cảnh Bảo Lỗi nhận điện thoại, do bệnh viện gọi tới, vừa nghe một cái đã loạng choạng như bị sét đánh:" Cái, cái gì? Không thấy đâu nữa ... Đám bác sĩ y tá các người làm ăn kiểu gì thế? Anh ta què chân còn đánh mất được ... Đợi đấy, tôi tố cáo các cô."
Cúp điện thoại một cái, Cảnh Bảo Lỗi hoảng loạn nói với hai người kia:" Mau mau ... Hộ sĩ gọi điện tới nói, Nhị Bì chạy mất đâu rồi, hay là nghĩ quẩn làm chuyện dại dột?"
Thôi Tiêu Thiên ngỡ ngàng, đúng lúc tưởng mọi chuyện kết thúc lại xảy ra chuyện thế này, cố gắng trấn an:" Chắc không có chuyện đó đâu, hắn có khi đi tìm thú vui ấy chứ, sao có thể tìm cái chết."
" Làm sao lại không thể, anh ta không chấp nhận bản thân đã thành người tàn tật, chẳng may nghĩ dại thì sao?" Cảnh Bảo Lỗi dậm chân:
Mã Thụ Thành cũng rất bình tĩnh:" Cậu sai rồi, chắc chắn không có chuyện ấy, dù thành người tàn tật thì cuộc sống cậu ta cũng chẳng tệ hơn trước kia, nếu yếu đuối như thế thì cậu ta không sống được tới ngày hôm nay đâu."
Cảnh Bảo Lỗi không chịu nổi hai tên máu lạnh này, mặc kệ chạy ra ngoài bắt taxi, hai người kia tuy không cho rằng Đinh Nhị Lôi nghĩ quẩn, nhưng chuyện hắn biến mất vẫn khiến người ta không yên tâm được, vội vàng chạy theo.
Ba người lên xe tới bệnh viện, một người vẫn đang hôn mê, một thì què mà lại chạy mất, nói thế nào vẫn làm người ta lòng nặng trĩu.
Người đi thì bắt đầu cuống lên, ngược lại người ở lại thì lại yên tĩnh. Đới Lan Quân đóng cửa lại, lưng dựa vào cửa không nói không rằng, còn Cừu Địch thì lười nhác ngồi trên ghế uống nước, vẻ mặt hết sức bình thản, yên tĩnh, không hề giống gặp lại người yêu sau nhiều ngày xa cách, ánh mắt không còn nóng bỏng như trước kia nữa.
Cừu Địch rót một cốc nước nóng, đẩy tới phía trước:" Anh biết em về một tuần rồi, nơi đó vẫn còn giữ lại, nguyên nhân duy nhất là vì em."
Đới Lan Quân điếng người, tức thì cảm giác mình vừa mới đánh mất cái gì đó, tim nhói đau từng cơn, từ khi lờ mờ biết sự việc tới lúc dần dần rõ ràng, cô vẫn không dám tin. Cừu Địch giờ đây như bao phủ một tấm khăn che mặt, không phải, dưới gương mặt điển trai cô tưởng chừng biết rõ lại là tấm khăn che mặt, khiến cô không nhìn ra được gì nữa.
" Quả nhiên là anh." Đới Lan Quân hai mắt cay cay, cô vẫn còn ôm hi vọng nhỏ có điều hiểu lầm gì ở đây, hoặc Cừu Địch không biết chuyện bản thân làm:
" Anh chưa bao giờ né tránh, thực ra em có thể tới thẳng chỗ anh để hỏi."
Cừu Địch nhìn Đới Lan Quân mấy lần muốn nói lại thôi, mấy lần cắn môi, kiềm chế cảm xúc của mình, mấy lần ngẩng đầu lên nhìn trần nhà chứ không muốn nhìn y, lòng y vẫn phẳng lặng một cách kỳ lạ. Hôm nay uống khá nhiều rượu rồi, người hơi háo, Cừu Địch cầm cốc nước nóng lên nhấp từng ngụm nhỏ, nhắc:" Em định cứ đứng mãi như thế à?"
Câu nói này khiến Đới Lan Quân sực tỉnh, bộ dạng bình thản như không có gì của Cừu Địch khiến cô muốn xông vào đánh y. Khi biết chuyện xảy ra, cô đã thề không bao giờ gặp lại Cừu Địch nữa, cô sẽ không tha thứ cho y dù lý do là gì, nhưng cuối cùng vẫn thất bại tìm tới đây, cô lặng lẽ ngồi xuống ghế sô pha, dần dần bình tĩnh lại, để đối diện cuộc nói chuyện gian nan nhất cuộc đời mình.
Trong phòng chỉ có tiếng nước sôi xèo xèo, Cừu Địch không nói gì cả, lặng lẽ ngồi đó như để cô có đầy đủ thời gian suy nghĩ, Đới Lan Quân nhắm mắt lại, cô biết những lời này nói ra, có những chuyện sẽ không bao giờ quay trở lại như xưa được.
" Nói cho em biết, tất cả những chuyện này là thế nào, Lão Đổng lựa chọn khoanh tay ngồi nhìn, Quản Thiên Kiều là người đầu tiên phát hiện hacker xâm nhập, Du Thế Thành bây giờ bị truy nã đỏ, còn Bao Tiểu Tam trọng thương hôn mê sâu ... Vì sao lại xảy ra tất cả những chuyện này?" Đới Lan Quân nghiêm mặt hỏi:
Cừu Địch nhìn cô chằm chằm:" Chắc chắn em phải biết một người tên Đô Triêu Quân, biệt hiệu Lão Độc rồi?"
Biết, đương nhiên Đới Lan Quân biết chứ, khi cô và Du Thế Thành còn yêu nhau, không ít chuyện lặt vặt trong nhà do Đô Triêu Quân giải quyết, hắn làm sai vặt cho cô, ấn tượng của cô với người đó không tệ, cao lớn nhưng thật thà vụng về, hơi ngốc, bảo sao nghe vậy. Du Thế Thành bận việc, nhiều lúc Đới Lan Quân tiếp xúc với Đô Triêu Quân nhiều hơn bạn trai, cô gật đầu:" Đương nhiên là em biết, vợ anh ta cũng quen biết em, khi anh ta vào tù, vợ anh ta liên hệ với em, muốn tìm đường cứu chồng."
" Vậy thì một câu trả lời cho em, Đô Triêu Quân chính là kẻ trực tiếp sai người đánh Tam Nhi trọng thương, không chỉ cậu ấy còn một người nữa là bạn của anh cũng bị đánh thành người tàn tật. Còn kẻ ra lệnh cho Đô Triêu Quân là Du Thế Thành."
Hiện giờ tình trạng Bao Tiểu Tam đã như thế, Đới Lan Quân sao có thể không đoán ra nguyên nhân biệt thự số 81 xảy ra chuyện. Người làm được chuyện đó không có mấy, cô không ngờ chàng trai trước mắt lại có thể làm được, chuyện này khiến lòng cô hết sức phức tạp, cố gắng để giọng nói không giống đang công kích:" Vì sao anh phải nhắm vào Du Thế Thành, hai người vốn không quen biết gì cơ mà ... "