Q4 - Chương 195: Lòng này ra sao ai thấu hiểu. (5)
Q4 - Chương 195: Lòng này ra sao ai thấu hiểu. (5)
" Anh không hề nhắm vào hắn, không có anh, cũng sẽ có người khác đối phó với hắn, em nên liên hệ nhiều hơn, vì như Thịnh Hoa, ví như TTCK Singapore, ví như liên minh thương gia tập thể chống lại cơ cấu bán khống đánh úp mà thời gian qua được truyền bá rất rộng rãi." Cừu Địch nói câu này hoàn toàn sự thực, nếu không có lần đó tình cờ biết Du Thế Thành là chủ nhân biệt thự số 81, có lẽ cả đời y không tiếp xúc với người đó:" Hiện Thịnh Hoa đang đứng trên tuyến đầu dư luận, chẳng lẽ em không biết liên quan trong đó."
" Em biết La Thành Nhân, rất nhiều người gửi tiền vào đó em đều biết, một đám gian thương mà thôi." Đới Lan Quân đánh giá ngắn gọn:
" Vậy thì anh không hiểu em còn tới đây để làm gì nữa?" Cừu Địch hỏi lại:
Đới Lan Quân không trả lời được, cười thảm:" Đúng thế nhỉ, cái vòng tròn đó gặp chuyện gì cũng đáng đời thôi."
" Quần áo, giày dép của em, anh đã lấy hộ rồi, nhà cửa cũng đã dọn dẹp rồi, chìa khóa cũng đã nhà Phí Minh chuyển hộ, hẳn em đã lấy được ... Thế nên cũng không phải em tới đây lấy chìa khóa hả?" Cừu Địch ngay từ lúc dọn nhà cho Đời Lan Quân đã xác định đời này bọn họ sẽ vĩnh viễn không gặp lại nữa:
Đới Lan Quân đã về nhà rồi, căn nhà cũ ấm áp đó với cô mà nói ý nghĩa rất sâu, cô cũng là cô gái rất thẳng tính, nói:" Nơi đó em và Du Thế Thành từng có thời gian sống hạnh phúc với nhau, mặc dù sau này em đã vứt hết thứ liên quan tới anh ta đi, nhưng chắc vẫn còn sót lại không ít nhỉ? Anh phát hiện ra phải không? Có phải nghĩ tới em từng là bạn gái của người khác khiến anh cảm thấy khó chịu chứ gì?"
" Nếu anh nói không thì anh nói dối rồi." Cừu Địch phát hiện ra vì đó là bối cảnh mấy bức ảnh Du Thế Thành chụp cho Đới Lan Quân, cho nên y không bao giờ tới căn nhà đó thêm một lần nào nữa:" Đó là tính ích kỷ của con người, cho nên câu trả lời của anh là, đúng thế."
" Em hiểu rồi, nếu như em không đi tìm anh, anh cũng sẽ mãi mãi không gặp lại em nữa phải không?"
" Nếu trái tìm của em vẫn còn ở nơi khác, vậy anh còn gặp em có tác dụng gì?"
" Anh biết trái tim của em ở đâu sao?" Đới Lan Quân hừ một tiếng khinh thường:
" Vậy em dám nói trái tim em không ngả về phía anh ta không?" Cừu Địch hỏi lại:" Em đã về cả tuần rồi mới đi tìm anh, không khó đoán đến thế."
Đới Lan Quân trầm ngâm:" Nếu là người khác làm, có lẽ em còn bình thản được, nhưng vì sao lại là anh chứ ... Cái đám gian thương đó không một kẻ nào tử tế, bọn chúng rửa tiền, thao túng TTCK, mua bán thông tin mật, thậm chí giúp chạy chức chạy quyền cho người xuống địa phương, giúp đám quan tham di chuyển tài sản ra nước ngoài ... Em luôn canh cánh trong lòng, Du Thế Thành sao lại biến thành con người như thế ... Nhưng dù bất kể nói thế nào, bọn em từng có một quãng thời gian bên nhau ... Hơn nữa anh ấy thực lòng với em."
Nói tới đó tựa hồ không nén được cảm xúc, cô xoay người đi úp mặt vào lưng ghế sô pha.
Cừu Địch chứng kiến cô gái mình yêu đau khổ vì tình cũ cũng chẳng thoái mái hơn:" Vậy anh có cần xin lỗi vì chuyện này không?"
Đới Lan Quân ngửa mặt lên hít sâu một hơi, sau đó quay lại nhìn thẳng vào Cừu Địch:" Không cần phá hỏng tâm tình của anh, nhất định là anh đắc ý lắm chứ gì?"
" Đúng, đạp ngã tên đó, khiến anh thoải mái còn hơn em tưởng đấy."
" Được, anh đã thừa nhận, em cũng sẽ nói mọi chuyện cho anh biết, so ra em thấy Du Thế Thành đáng yêu hơn anh vài phần, bọn em là thanh mai trúc mã đấy, anh biết không? Cha anh ấy và cha em vô cùng thân thiết, bọn họ cũng quen nhau từ nhỏ, cùng chung đám mê, cùng học thiết kế, đều cùng vì Cách mạng văn hóa mà bị đưa đi lao động cải tạo, hơn nữa cùng về thành phố, ngay cả mẹ em là do cha anh ấy giới thiệu cho cha em ... Anh ấy lớn hơn em vài tuổi, hồi nhỏ đám trẻ con lớn lên trong cùng một cái sân đều nói em là vợ anh ấy. Khi đó ai bắt nạt em, người đầu tiên đứng ra bảo vệ em là anh ấy." Đới Lan Quân hồi ức, ánh mắt chứa nỗi buồn xa xăm:
Thanh mai trúc mã kiêm luôn mối tình đầu, hai nhà còn là thế giao, tệ hơn cả Cừu Địch nghĩ, kỳ thực sau khi nói chuyện với Lão Đổng, y cũng mường tượng ra rồi, y không muốn gặp lại Đới Lan Quân chẳng phải vì né tránh, vì thấy mình làm gì sai, mà là vì không muốn biết chân tướng này.
Nhưng giờ biết rồi, dù đau lòng, ghen tỵ thế nào, y vẫn đối diện:" Về sau thế nào?"
" Anh ấy luôn là học sinh ưu tú, có điều vận mệnh lại không tốt, cha mẹ anh ấy từ nông thôn quay về thành phố không lâu, cuộc sống vừa mới tốt lên thì mẹ anh ấy gặp tai nạn xe cộ rồi qua đời, cha anh ấy không đi bước nữa ... Cha anh ấy bận rộn, hồi nhỏ anh ấy thường xuyên ăn cơm ở nhà em, cha mẹ em coi anh ấy không khác gì con ruột ... Rồi đất nước định ra sách lược Châu Phi, cha anh ấy thuộc lớp kỹ sư đầu tiên sang bên đó xây dựng công trình." Đới Lan Quân nói tới đó giọng hơi nghẹn lại tay quệt qua mắt:" ... Tới bây giờ em vẫn nhớ hình dáng chú Du, chú ấy là người có lý tưởng, là người sẵn sàng cống hiến thanh xuân cống hiến nhiệt huyết cho tổ quốc ..."
Cừu Địch lờ mờ đoán ra:" Cha anh ta qua đời rồi phải không?"
" Đúng thế, điều kiện ở Châu Phi khi đó rất gian khổ, quốc gia chưa có ảnh hưởng như bây giờ, chú Du vì vất vả quá độ đã mất ở Châu Phi ... Khi đó anh ấy vừa mới lên trung học. Dù là vậy, anh ấy vẫn dựa vào sức mình vươn lên, còn được cử đi nước ngoài du học ...."
" Còn em vì quá bướng bỉnh, lười học cho nên ngay cả trường đại học tử tế một chút cũng không đỗ được, bị ông nội em ném vào quân đội rèn luyện .... Nhớ lại chỉ như chuyện hôm qua thôi, chớp mắt mọi thứ thay đổi nhiều như vậy rồi." Đới Lan Quân lẩm bẩm, cô chưa bao giờ tưởng tượng được, mình lại đi kể chuyện tình cảm cũ với một nam nhân khác, có điều cô như ma nhập vậy, ánh mắt cũng trở nên si dại:" Sau khi tốt nghiệp ở nước ngoài, anh ấy trở về làm công vụ viên, rồi rất nhanh nhờ ưu tú mà có công việc ở đại sứ quán, sau đó đi liền vài năm ... Còn em khi đó vẫn đang đổ mồ hôi trong thao trường, nhưng vẫn là loại lính tệ nhất, khi xuất ngũ trở về, nếu không phải nhờ có cha mẹ, chắc là không tìm được việc làm ..."