Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 777 - Q4 - Chương 196: Lòng Này Ra Sao Ai Thấu Hiểu. (6)

Q4 - Chương 196: Lòng này ra sao ai thấu hiểu. (6) Q4 - Chương 196: Lòng này ra sao ai thấu hiểu. (6)

Nữ nhân tâm sự không cần lý do, nhiều lúc anh không thể tìm ra nguyên nhân nào khiến một cô gái nói mãi không ngừng. Có điều Cừu Địch nhìn ra được nguyên do lần này, đó là vì tình cảm với Du Thế Thành, cô ấy thực lòng yêu hắn.

Lúc mới nghe Cừu Địch vô cùng khó chịu, nhưng càng nghe cảm xúc không tốt trong lòng lắng dịu dần, đó là chàng trai xứng đáng để một cô gái yêu thương ... Y chỉ biết một Du Thế Thành sau này, cho nên có cái nhìn phiến diện, hơn nữa mơ hồ nhận ra, tình cảm của Đới Lan Quân với Du Thế Thành trên cả tình yêu nam nữ, cô ấy coi hắn như người anh trai, là gia đình.

Không biết Đới Lan Quân dừng lại lúc nào, trong phòng im lặng hồi lâu, cô chợt hỏi:" Em vẫn luôn yêu anh ấy, em không phủ nhận chuyện đó."

Cừu Địch nhìn gương mặt tiều tụy mệt mỏi của Đới Lan Quân, cô gầy đi không ít, chiếc cằm thon lại, đôi mắt thật to, nhưng không linh động đầy sinh khí như trước, chứa đựng nỗi buồn khó phai. Y hít sâu một hơi, nói:" Anh tôn trọng em, bao gồm cả tình cảm của em."

" Bao gồm tình cảm với anh ấy?" Đới Lan Quân truy hỏi:

" Đúng!" Cừu Địch bổ xung:" Bao gồm tình cảm từng có đó."

" Nhưng em không dám nói bây giờ em không còn tình cảm với anh ấy, tình cảm đó rất sâu ... Bọn em yêu nhau rất nhiều năm, cho dù em biết sau khi anh tới bộ thương mại đã thay đổi rất nhiều, cho dù em biết anh ấy lén lút làm rất nhiều chuyện phạm pháp, nhưng em vẫn không thể quên được anh ấy .... Em phải làm sao bây giờ, có lẽ ca đời này em sẽ không thể quên được anh ấy." Đới Lan Quân mặt mày sầu thảm, ánh mắt mê man thê lương, dường như lạc lối, hai chân cô có lại ngồi trên ghế sô pha ngước mắt lên nhìn hắn, nước mắt lại như muốn ứa ra, mang một vẻ yếu ớt vô cùng:

Cừu Địch không biết nói gì hơn, chuyện quá phức tạp, kinh nghiệm tình cảm của y lại ít ỏi tới đáng thương, chỉ biết rót cho cô một cốc nước nóng. Khi đưa cốc nước tới lại nhìn thấy bàn tay đã phế kia, y đặt nước xuống, ngồi bên cạnh Đới Lan Quân, tháo chiếc găng tay ra, nhìn vết thương đáng sợ, vuốt ve trên đó, tay cô thật là lạnh.

Thình lình Đới Lan Quân rụt mạnh tay lại, đeo găng lên, tựa hồ không muốn bị người khác thấy một mặt xấu xí của mình, cô tức giận chất vấn:" Không cần phải vờ vịt như thế ... Du Thế Thành là vậy, anh cũng vậy, vì tiền có chuyện gì anh không dám làm nữa không?"

" Vậy em tới đây là vì cái gì? Vì Du Thế Thành đúng không? Nói tới công, em thừa biết anh ta làm chuyện sai trái mà không làm gì là trái với đạo đức nghề nghiệp. Về tư, không phải em nói anh là bạn trai em sao, vậy hành vi của em có đang phản bội anh không?" Cừu Địch hỏi lại:

" Em, em ...." Đới Lan Quân tức thì ấp úng không trả lời được, nhận ra vị trí của mình bây giờ rất lúng túng, vị trí của cô bây giờ là gì, vì bạn trai cũ phạm pháp nên đi trách bạn trai hiện giờ à?

Cô như muốn che giấu sự bẽ bàng của mình, cầm cốc nước lên ném mạnh xuống đất, chiếc cốc vỡ toang, bắn nước nóng lên cả hai người, rồi đứng dậy muốn phất tay mà đi. Cừu Địch vươn tay ra, giữ lấy tay trái của cô, Đới Lan Quân quay đầu quát:" Buông!"

Không buông, Cừu Địch nắm càng chặt, Đới Lan Quân vung tay "chát" một cái giòn tan dứt khoát. Cừu Địch không hề né, mắt thậm chí chẳng chớp lấy một cái, dù máu chảy ra ngoài khóe miệng. Đới Lan Quân lại đờ người tại chỗ, cô không ngờ tát trúng, cô chỉ muốn Cừu Địch buông tay, với thân thủ của Cừu Địch, muốn né rất dễ dàng.

Cảm giác tay Đới Lan Quân nhũn ra, Cừu Địch buông tay, không nói gì cả. Đới Lan Quân ngồi trở lại, tay muốn đưa ra muốn lau vết máu khóe miệng cho Cừu Địch, nhưng lại không có dũng khí làm việc đó.

" Xin lỗi, em em .. Không phải em cố ý, em em ..." Đới Lan Quân hết sức lúng túng:

" À không sao, kết quả này tốt hơn anh tưởng tượng rồi."

" Vậy kết quả anh tưởng tượng là gì."

" Là em không tìm tới anh, chúng ta mãi mãi không gặp lại ... Em đã tới đây, vậy anh không muốn truy cứu tình cảm giữa em và hắn sâu cỡ nào, dù em còn tình cảm với hắn thì đó là chuyện đã qua rồi ...." Bây giờ Cừu Địch mới nhận ra, quan hệ giữa Đới Lan Quân và Du Thế Thành hẳn là xảy ra vấn đề từ rất lâu rồi, hẳn là trước cả khi gặp y, nếu không với tình cảm sâu sắc đó của cô thì y đã chẳng có chút cơ hội nào.

Cừu Địch còn nhớ quãng thời gian dưỡng thương ở Urumchi, bọn họ ngày ngày đều đều bên nhau, có ngốc cũng nhìn ra được đời sống tình cảm của Đới Lan Quân khi đó thiếu thốn nghiêm trọng:

Đời Lan Quân quay đầu đi, né tránh chủ đề này.

Cừu Địch không khách khí nữa, nhích tới gần, vòng tay qua ôm cô vào lòng, xoay người cô lại đối diện với mình. Đới Lan Quân chẳng vừa, bóp cằm Cừu Địch không cho y tới gần. Hai người nhìn nhau như gà chọi, Cừu Địch trầm giọng nói:" Nếu em đã không quên được anh ta, vì sao khi đó lại hôn anh, sau đó còn lên giường với anh, em lừa anh."

" Thối lắm, anh mới chính là người luôn lừa em." Đới Lan Quân thoáng cái mất hết áy náy với Cừu Địch, hét lên thật to phát tiết uất ức trong lòng:

" Em và Lão Đổng ngay từ lúc quen nhau đã lừa anh rồi, còn thiếu chút nữa làm anh mất mạng."

" Chuyện ở Nam Cương là tự anh muốn đi, chẳng ai ép anh hết ... Từ lần đầu gặp em, ánh mắt của anh đã rất bất chính rồi, đừng tưởng rằng em không nhìn ra anh muốn cái gì."

" Vớ vẩn, nếu chỉ có tên ngốc Lão Đổng đó, ai thèm tham gia chuyến đi ngớ ngẩn đó, nam nhân nhìn mỹ nữ còn có thể dùng ánh mắt thế nào, còn có thể nghĩ chuyện gì chứ?" Cừu Địch trừng mắt lại, Đới Lan Quân sao có thể là đối thủ của y, một tay gỡ bàn tay đang khóa họng mình, tay kia vuốt má cô:

" Đừng có chạm vào em ... Đồ khốn kiếp, cha mẹ em coi Du Thế Thành như con trai vậy, anh bảo em phải làm sao, em sao có thể nói với cha mẹ em, là bạn trai em hại anh ấy ..." Đới Lan Quân ứa nước mặt, vừa giận vừa đau lòng, điều Cừu Địch làm đã chôn vùi luôn chuyện hai người, bất kể lý do là gì, cha mẹ cô sẽ không tiếp nhận:

" Chuyện hắn làm là phạm pháp, phạm tội, hắn tự chuốc lấy." Cừu Địch cứng đầu quát:

" Anh ấy chỉ kiếm tiền trung gian mà thôi, so với những kẻ hút máu của dân thì cao thượng hơn nhiều rồi .... Anh là thứ khốn kiếp, có biết bây giờ có bao nhiêu người đang truy sát anh ấy không? Anh có biết anh ấy bị cho vào danh sách truy lùng của đặc vụ đang ở nước ngoài không, anh có biết nghĩa là gì không, là không chết không thôi, chỉ cần anh ấy chỉ cần còn sống là sẽ bị bắt về." Đới Lan Quân nghiến răng, tay bóp càng chặn, hận không thể bóp chết Cừu Địch:
Bình Luận (0)
Comment