Q4 - Chương 197: Lòng này ra sao ai thấu hiểu. (7)
Q4 - Chương 197: Lòng này ra sao ai thấu hiểu. (7)
Cừu Địch ngửa cổ ra sau, Đới Lan Quân phản ứng không kịp, cổ tay bị bẻ ra, Cừu Địch nhanh như cắt khống chế cả hai tay, đè cô xuống ghế sô pha. Đới Lan Quân dựng gối lên, vươn cổ muốn cắn, uy hiếp Cừu Địch phải giữ khoảng cách. Hai người ra đòn ở khoảng cách rất gần, mỗi đòn đều rất nguy hiểm. Cừu Địch mặt hầm hầm như chuẩn bị dùng bạo lực, Đới Lan Quân không thua kém, sẵn sàng đồng quy vu tận.
" Đừng lừa dối bản thân nữa, em tự biết em đã làm cái gì." Cừu Địch gằn giọng: “ Em cũng có lỗi.”
" Cút đi ... Từ bây giờ trở đi, anh là kẻ thù của tôi." Đới Lan Quân hai mắt toét lửa:
" Em không làm được đâu, em yêu anh mà."
Phì, Đới Lan Quân nhổ nước bọt vào mặt Cừu Địch.
" Nhất định muốn anh làm em bẽ mặt chứ gì, muốn anh nói ra đúng không? Em phí hết tâm tư muốn biết anh nghĩ thế nào, đối xử với em thế nào ... Đừng chối, em giỏi nói dối tới mấy cũng không chối được, anh biết buổi sáng hôm đó chúng ta nằm bên nhau, em đã cố ý gọi ra cái tên Thế Thành." Cừu Địch cười nhạt:" Em dám nói không phải không?"
Đới Lan Quân không khác gì bị đánh trúng chỗ yếu hại, sức lực toàn thân tan quá nửa, bị Cừu Địch đè hẳn lên người.
" Nữ nhân bọn em phức tạp, anh không biết em muốn thử thách anh cái gì, hay muốn thăm dò cái gì, hoặc là em cho rằng giữa chúng ta không có kết quả, em không muốn anh lún quá sâu hay khích anh ... Nhưng chắc chắn là không phải vì em nhớ Du Thế Thành, hay vì quen ở bên anh ta ... Đừng cãi, nếu không em càng xấu mặt hơn thôi ... Một năm em về nhà được mấy lần chứ, sao có khả năng có thói quen ngủ dậy đổi người như thế ..." Cừu Địch dí sát mặt vào Đới Lan Quân:" Em cố ý, đúng không?"
" Không phải." Đới Lan Quân nghiêng đầu sang bên, không thèm để ý:
" Vì sao em đưa chìa khóa cho anh, muốn anh lấy đồ cho em, dọn nhà cho em, vì muốn anh nhìn thấy cái nhà như ổ chó của em. Thật vô lý đúng không, căn nhà đó chẳng cô gái nào muốn một chàng trai biết." Cừu Địch nói rất khó nghe:" Cái nơi đó anh vào còn bịt mũi, ai có thể tình tứ yêu đương gì ở đó, có phải em muốn dùng căn nhà bừa bộn đó nói với anh, không gian riêng tư của em đã bỏ trống lâu rồi đúng không?"
" Anh đừng có dát vàng lên mặt, em hận không thể bóp chết anh." Đới Lan Quân thẹn quá hóa giận, Cừu Địch vừa bất cẩn một chút là bị cô phản kích, móc chân lật người cưỡi lên Cừu Địch, hai tay bóp cổ y, nghiến răng nghiến lợi:
" Nhưng em không nỡ, nếu không em sẽ không tới đây ... Anh không biết em nghĩ gì, nhưng anh đoán em muốn anh lặng lẽ tiếp nhận căn nhà đó ... Xin lỗi, anh không tiếp nhận được phương thức sống dựa vào người khác, từ nhỏ cha anh đã dạy anh sống độc lập, muốn cái gì phải tự lấy." Cừu Địch móc ví tiền ra ném lên bàn trà:" Em tra đi, anh kiếm được hơn 200 vạn, thu nhập hợp pháp đã nộp thuế ... Anh có cách sống của anh, anh sẽ không vì người khác mà thay đổi, không ai ngăn được anh đâu."
Tay Đới Lan Quân dần buông ra, Cừu Địch nói đúng rồi, chút ý đồ không thể nói ra của cô bị phát hiện, không biết phải đối diện với tình huống biến thành xòe bài thẳng thắn này.
" Em còn do dự cái gì nữa, anh phát hiện ra trong di động của hắn có rất nhiều nữ nhân, hai người chia tay đã lâu rồi đúng không? Dù không chính thức thì cũng sứt mẻ rồi, có lẽ vì gia đình nên em chưa nói ra. Nếu em có thể tha thứ cho hành vi kiếm tiền của hắn, vậy thì anh đoán, em bắt gian hắn phải không? Em thấy hắn lên giường với cô gái khác chứ gì." Cừu Địch dùng ngón tay nâng cằm Đới Lan Quân lên:
Đới Lan Quân mím môi:" Anh tưởng mình giỏi lắm à, anh tưởng mình biết hết ... Em vẫn yêu anh ấy đấy."
" Đới Lan Quân, em ép anh đấy nhé." Cừu Địch đứng dậy, thô bạo đẩy cô ngã xuống sô pha, nắm hai tay Đới Lan Quân, mặc cô uốn éo thân thể, giãy giụa muốn giật hai tay ra, nhưng hai tay Cừu Địch nắm chắc hơn, lấy sức nặng cả người đè lên cô:
" Khốn kiếp anh không để ý cảm thụ của em chút nào sao?"
" Em thì có à, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là do em sai cảnh sát bắt xe của anh, ép anh tham gia vào chuyến đi của Lão Đổng. Hôm đó khi mọi người giải tán, em kéo anh ra sau xe hôn anh, em biết mình đi vào chỗ chết không quay về nữa, mà lại làm thế, em không về được thật, anh ở lại thế nào. Lần thứ ba, khi ở Trường An về, anh né tránh không muốn gặp em, chính em đi tìm anh, em có nghĩ tới cảm thụ của anh không?" Cừu Địch cúi xuống hôn lên môi cô, cho tay vào y phục cô mặc sức dày vò, cởi từng món, sau đó cúi xuống dùng răng xé toạc áo trong của cô, để lộ áo ngực bằng ren trong mờ màuhồng đậm:
Hai tay Đới Lan Quân liên tục đánh lên người Cừu Địch nhưng không sao ngăn cản được y làm việc của mình, mái tóc bồng bềnh xõa tung ra theo sự vặn vẹo của thân thể, thở dốc liên hồi:
" Bất kể trước kia em là bạn gái của ai, có điều từ hôm nay trở đi, em là của riêng anh ... Chỉ có anh được làm thế này với em." Cừu Địch bá đạo tuyên bố bá đạo:
Câu nói đó đánh tan sự phản kháng cuối cùng của Đới Lan Quân, mắt nhắm lại người thả lỏng, cánh tay vươn ra quấn quanh cổ Cừu Địch, nhìn y tham lam mút núm vú mình, cô khẽ siết cổ Cừu Địch, cảm thụ y lóng ngóng cởi thắt lưng của mình, đạp quân dài của mình, cứ như thế thô lỗ hôn khắp toàn thân .... Đau đớn và kích thích làm cô ôm chặt hơn nữa.
Đau đớn và kích thích từ đau đớn đem lại trở thành khoan khoái, cô he hé mắt một khe nhỏ, nhin thấy Cừu Địch đang ném quần áo lên cái bàn tang hoang, làn da rám nắng khỏe khoắn, cơ bắp rắn chắt khỏe khoắn làm cô si dại. Cừu Địch như cố ý làm cô xấu hổ, cặp đùi dài trơn bóng thẳng tắp của cô đã bị y nâng lên, gác lên vai y, làm chỗ riêng tư của cô bại lộ hoàn toàn, y tấn công càng thô bạo, mỗi lần đều rất mạnh, cô không thích bị áp đảo như thế, muốn phản kháng, nhưng không sao kháng cự lại được khoái cảm ngày một rõ ràng. Cô muốn giữ thể diện, nhưng dục vọng không cho, tiếng kêu càng lúc càng lớn.
" Khốn kiếp ... Khốn kiếp ... Anh là tên khốn kiếp!"