Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 783 - Q4 - Chương 202: Đêm Đông Giá Lạnh Nghe Tin Tốt. (5)

Q4 - Chương 202: Đêm đông giá lạnh nghe tin tốt. (5) Q4 - Chương 202: Đêm đông giá lạnh nghe tin tốt. (5)

Xe của Đới Lan Quân đỗ ngay dưới nhà, hai người họ đi ngay, cô lái xe, Cừu Địch ở bên cạnh kích động vô cùng, miệng cứ lải nhải nói quê Tam Nhi ở thôn ô nhiễm, gần như cả thôn đều đi chạy nạn, chỉ còn lại người già yếu bệnh tật thôi, nói nếu không phải vì ô nhiễm, nói không chừng Tam Nhi ở quê làm một nông dân thật thà rồi ... Lại nói Bao Tiểu Tam tuy mang tiếng là người nhà quê nhưng chẳng biết gì chuyện nông thôn, từ nhỏ đã lang thang nhặt rác ở thành phố ... Nói chuyện chẳng có đầu đuôi gì, thi thoảng Đới Lan Quân còn thấy Cừu Địch quệt tay qua mắt.

Hai người vội vội vàng vàng tới bệnh viện, cả đám đông đang đợi, đội ngũ có thêm một tên béo quá độ, vừa nhìn thấy Đới Lan Quân đã mút ngót tay, bị Cừu Địch cho luôn một cái tát. Cảnh Bảo Lỗi không đợi Cừu Địch hỏi đã thông báo:" Tam Nhi được đưa vào phòng giám hộ rồi, tình huống không tệ, chẳng qua là kiểm tra theo thông lệ nữa thôi."

" Đừng sốt ruột, đợi chút đi." Mã Thụ Thành vỗ mạnh lên vai Cừu Địch:

" Không vội, không vội." Cừu Địch vui mừng tới mất kiểm soát, chân tay mất kiểm soát, có chút hoảng loạn, không sao ổn định được:" Tỉnh là tốt rồi ... Tỉnh là tốt rồi ... Sao tỉnh lại được thế?"

Ài, chuyện này cũng có lời để kể, Cảnh Bảo Lỗi nói bệnh viện thông báo Đinh Nhị Lôi chạy mất rồi, hắn cứ lo tên đó nghĩ quẩn. Lão Mã bình tĩnh đoán, Đinh Nhị Lôi không thân không thích, nói không chừng đi tìm Bao Tiểu Tam, bọn họ chạy hết tới đây, vậy mà đúng thật ... Thôi Tiêu Thiên nói thêm, Đinh Nhị Lôi đi tìm Lão Phiêu, thương lượng làm cách nào đánh thức Bao Tiểu Tam, thế mà hai tên đó đánh thức được thật.

" Không thế nào, bao nhiêu chuyên gia còn không làm được cơ mà." Cừu Địch cười muốn rách miệng, chuyện này thần kỳ quá mức:" Lão Phiêu, sao làm được thế ..."

Lão Phiêu cười tới thịt mỡ toàn thân rung chuyển, không chịu nói, Cảnh Bảo Lỗi liếc nhìn về phía Đới Lan Quân, thấy cô đứng cách bọn họ một quãng, hạ thấp giọng xuống nói:" Lão Phiêu và Nhị Bì thương lượng xong tới KTV kiếm mấy tỷ muội, mua hết quần áo trên người họ, từ áo ngoài tới đồ lót."

Cừu Địch nuốt nước bọt, biết ngay mà mấy thứ báo hại này toàn làm bừa làm bậy:" Không thể nào, Tam Nhi có phải Lão Phiêu đâu, hắn không khoái món đó."

" Thằng ngốc, nghe cho hết, tưởng anh đây không biết điều đó à?" Lão Phiêu dương dương đắc ý:" Còn có liệu pháp mạnh."

" Nhị Oa Đầu." Mã Thụ Thành nói chen vào, thấy Cừu Địch thộn mặt chưa hiểu, cười nói:" Có gì đâu, hai tên đó xếp đống quần áo nữ nhân bên cạnh giường bệnh của Bao Tiểu Tam, sau đó ngồi dưới đất uống rượu với nhau ... Ài, thế là Bao Tiểu Tam tỉnh dậy luôn, câu đầu tiên là bảo không mang tiền, lát chơi gái Nhị Bì trả."

Hiểu rồi bên cạnh toàn mùi nữ nhân với mùi rượu, không phải là chỗ Tam Nhi thích nhất sao, Cừu Địch sững sờ, không biết nên khóc hay cười.

" Thấy chưa, choáng rồi, không có thứ cậu ta lưu luyến nhất thì làm sao có thể đánh thức được chứ, đầu óc con người giống như máy vi tính thôi, chẳng qua mà lập trình phức tạp hơn chút. Hôn mê cũng như bị treo máy màn hình xanh ấy, chỉ cần tìm được bug của nó, tùy bệnh bốc thuốc là xong." Lão Phiêu cười khành khạch:" Phục chưa, phục chưa?"

Thôi Tiêu Thiên nhỏ giọng nói thêm:" Lão Phiêu từng ở trong bệnh viện tâm thần, nói đúng hơn là tốt nghiệp trong đó, cậu biết đấy người từ đó ra được không dễ ..."

À ra vậy, Cừu Địch tấm tắc khen:" Phục rồi, không phục không được."

Lão Phiêu được đằng chân lân đằng đầu, chỉ chỉ Đới Lan Quân phía sau:" Vậy cho anh đấy ít phúc lợi, em gái đó không tệ ..."

Cừu Địch không cho hắn nói hết:" Cút, đó là bạn gái tôi ... Em dâu tương lai của anh đấy."

" Ồ, trông em dâu làm người ta thèm quá." Lão Phiêu không biết xấu hổ là cái gì, đột nhiên nói lớn:" Í, không đúng, Cừu Địch, lần trước em gái cậu mang về nhà không phải là cô này."

Mẹ nó, báo thù đây mà, không có phúc lợi nên hắn báo thù, Cừu Địch sôi máu cho Lão Phiêu mấy cú đá, Lão Phiêu cười hì hì chạy mất, cả đám cũng giải tán sạch, bỏ lại một mình Cừu Địch ở đó. Cừu Địch thấy Đới Lan Quân đi tới gần, vội vàng nói:" Em đừng nghe bọn họ nói linh tinh."

" Em còn cần phải nghe ai nói à?" Đới Lan Quân lạnh lùng nói:" Rất giống chuyện anh có thể làm ra."

"Không thể nào, ai có thể làm anh động lòng bằng em được."

" Đừng nói là dễ nghe, vậy có người khiến anh động lòng thì anh dám chứ gì."

Cừu Địch muốn tóm đấm hại bạn đó lại đấm mỗi tên một phát, oan quà mà, được rồi, thế thì cái đám đó đừng trách mình:" Em xem, lão già nhất là Lão Mã, vừa ra tù xong, hơn 40 tuổi đầu rồi mà chẳng vợ con gì cả, có ý độc thân cả đời. Tên cao ráo đẹp trai như nghệ sĩ kia kìa, là thằng đồng tính thích nam, nhưng chuyên đi chụp dưới váy nữ nhân. Bảo Đản thì em biết rồi đấy, thằng tổ chức đánh bạc bị cả nhà từ mặt, suốt ngày đi tán gái. Tên béo kia càng tệ hại hơn, thích đồ lót nữ nhân, từng vào bệnh viện tâm thần, quyết không tin tên nào trong đó. Anh bị oan!"

Đời Lan Quân nghe Cừu Đich kể tội từng người mà sững sờ, cô cười tới gập người:" Oan à? Anh chơi với những người như vậy thì đó là thứ anh phải nhận, anh còn kêu cái gì được nữa?"

Ặc, hình như đúng vậy thật, Cừu Địch thở dài, đợi Đới Lan Quân cười chán rồi mới tiếp tục lên lầu, trên đường đi kể biện pháp đánh thức Bao Tiểu Tam của Lão Phiêu, làm Đới Lan Quân cười tới không đứng vững nổi.

Mọi người tới đông đủ, bất ngờ là từ phía bên kia hành lang, Đổng Thuần Khiết đang vỗ vai Quản Thiên Kiều rơm rớm nước mắt đi tới, chuyện của Bao Tiểu Tam, đợi tới hôm nay khi Bao Tiểu Tam tỉnh lại, Đổng Thuần Khiết mới kể cho cô biết, trên xe khóc một hồi rồi. Nhìn thấy Đới Lan Quân và Cừu Địch tay trong tay đi cùng nhau, ánh mắt Lão Đổng hết sức phức tạp, không nói thêm gì, lặng lẽ đứng sang bên, trò chuyện với bác sĩ vừa đi ra.

Quản Thiên Kiều nhào vào Cừu Địch khóc nức nở, Cừu Địch vừa ôm Quản Thiên Kiều dỗ dành vừa nhìn Đới Lan Quân tỏ vẻ bất lực, tình thế này bảo y đẩy Quản Thiên Kiều ra được sao.

Hai bên chưa kịp trò chuyện thì sau lưng bọn họ vang lên tiếng khóc xé lòng, Đinh Nhị Lôi nước mắt nước mũi ròng ròng ngồi bên giường bệnh nói:" Tam Nhi ... Anh có lỗi với cậu, đợi cậu rời giường, anh bày mấy bàn rượu, bao mười mấy em gái xin lỗi cậu ... Là anh hại cậu, nếu anh nghe cậu sang Ma Cao chứ không phải sang Nga chơi gái thì cậu đã không bị thương thế này."

Ôi trời ơi, lời biểu lộ đầy bi thương đó làm Cừu Địch hổ thẹn cúi đầu, y cười gượng với Đới Lan Quân, tới lượt Đới Lan Quân bày ra bộ mặt bất lực.

Bác sĩ dặn bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, đừng vào nhiều, thế là người chuẩn bị đồ ăn, người đi mua đồ bổ, người chiếu cố Đinh Nhị Lôi đưa hắn ra ngoài. Bao Tiểu Tam ngồi dựa vào đầu giường nhìn mọi người qua cửa sổ, trông nhợt nhạt một chút, nhưng mà tinh thần rất tốt, cười toe toét. Cừu Địch nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Bao Tiểu Tam cười đưa tay ra, nụ cười trở nên ảm đạm, tay phải hắn bị cắt rồi, ống tay áo trống không.

" Tam Nhi ..." Cừu Địch ngồi xuống cạnh giường, nghẹn ngào không nói thành lời:

" Tao không sao, mày không cần khuyên tao, cái mạng nát của tao nó vậy ấy mà, sống tới ngày hôm nay tao còn ngạc nhiên ấy chứ ..." Bao Tiểu Tam yếu ớt nói, hắn có chuyện để bụng, hỏi Cừu Địch đầy mong đợi:" Bọn họ nói chúng ta phát tài rồi, thật à?"

" Đúng rồi, phát tài rồi." Cừu Địch gật đầu, đây là chuyện duy nhất đáng mừng:

" Thật à?" Bao Tiểu Tam không tin mấy thằng báo hại kia, sợ đám đó chỉ an ủi mình, hắn chỉ tin Cừu Địch thôi:

" Ừ, thật đấy, nhiều hơn mày nghĩ nữa cơ, đủ tiền cho mày cưới mấy cô vợ rồi ..." Cừu Địch khẳng định:

Bao Tiểu Tam há mồm ra một lúc sau đó dần biến thành nụ cười tới tận mang tai rồi cười thành tiếng, hạnh phúc vô ngần.

Còn Cừu Địch thì đột nhiên hai hàng nước mắt chảy ra, y lau đi lại chảy, nước mắt rơi lên giường, rơi lên ống tay áo, cũng rơi vào mắt Đới Lan Quân đứng bên cạnh, khiến cô cũng rơm rớm nước mắt.

Cảnh trong phòng xoay chuyển, Bao Tiểu Tam cần an ủi thì cười tới vui vẻ cười hạnh phúc, còn Cừu Địch đi an ủi thì lại khóc ròng như đứa trẻ. Quản Thiên Kiều đứng ngoài cửa sổ bật cười, nước mắt trào ra như chuỗi hạt đứt, vừa khóc lại vừa cười.
Bình Luận (0)
Comment