Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 782 - Q4 - Chương 201: Đêm Đông Giá Lạnh Nghe Tin Tốt. (4)

Q4 - Chương 201: Đêm đông giá lạnh nghe tin tốt. (4) Q4 - Chương 201: Đêm đông giá lạnh nghe tin tốt. (4)

Chuông điện thoại reo, ở tận dưới chân, reo mấy lần liền không ai nhận máy.

Căn phòng nhỏ ấm áp, góc chăn vén lên, cái đầu Đới Lan Quân lộ ra, mái tóc rối buông xuống gò má hồng quyến rũ, cô nhỏ giọng nói:" Điện thoại của anh lại kêu kìa."

" Mặc kệ nó!" Giọng Cừu Địch truyền ra, không thấy người đâu chỉ thấy chăn nhấp nhô:

Chẳng biết là Cừu Địch làm cái gì, Đới Lan Quân khẽ thét lên, nhéo tai y kéo ra ngoài chăn, kéo ra chỉ thấy gương mặt cười ngây ngô chảy nước dãi, làm cô không giận nổi, khẽ vỗ má y:" Còn dám cắn nữa, em bóp chết anh."

Mắt hạnh trợn tròn, máy liễu dựng ngược, phong tình khó tả, Cừu Địch sán tới hôn chụt lên má cô, còn liếm môi:" Ai bảo em thơm như thế, còn trách anh à?"

" Đừng có mà dỗ em, có dỗ nữa thì em cũng không vui đâu." Đới Lan Quân hậm hực nói:

Cừu Địch trồi lên, ngồi dựa vào đầu giường, thì thầm:" Thế thì em dỗ anh đi."

" Thèm vào ấy." Đới Lan Quân kéo chăn lên, xoay người sang bên, hướng lưng về phía y, rõ ràng vẫn còn giận dỗi chưa nguôi:

Cừu Địch ở phía sau vươn tay ra ôm lấy cô, Đới Lan Quân chạm vào bả vai rắn chắc, tựa như là sợ lạnh, người hết sức tự nhiên rụt lại, hoàn toàn nép vào trong lòng Cừu Địch.

Trời có lạnh tới mấy, nam nữ ôm nhau cũng vẫn thấy nóng, cảm thụ bàn tay ram ráp của Cừu Địch sờ soạng thân thể mình, đem lại từng cái rùng mình dễ chịu, Đới Lan Quân giọng như đi trên mây, hoang mang khẽ hỏi:" Chúng ta sau này phải làm sao, cứ thế này à?"

" Làm thế nào vui vẻ thì làm thế thôi, anh còn nhớ khi ở đại tây bắc, nhìn qua ống nhòm thấy Lý Tòng Quân giết hai tên thợ săn, khi đó anh nhũn chân ngã xuống đất ... Ai cũng nói mạng người lớn bằng trời, nhưng đôi khi nó quá yếu ớt, cho dù chẳng xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ có mấy chục năm vội vã ... Rồi sau loạt chuyện ở Trường An nữa, anh thông suốt rồi, chúng ta chỉ là hạt cát nhỏ bé trên đời này thôi, cái gì vì sự nghiệp, hộ khấu, xuất thân, chẳng bằng sống cho chính mình ..." Cừu Địch tâm sự:

" Cho nên anh làm việc này à, anh dám làm thật đấy." Đới Lan Quân nhớ lại đêm đó điện thoại liên hồi, đủ loại tin tức làm cô muốn gặp ác mộng:

" Về lý luận mà nói thì anh không làm gì cả, nếu không thì anh sớm bị cảnh sát đưa đi rồi." Cừu Địch trơ tráo nói:

Đới Lan Quân xoay người lại, đối diện với Cừu Địch, Cừu Địch ôm cô thật chặt như sợ đánh mất, Đới Lan Quân thì nâng mặt y, nhìn thật kỹ, thật gần, giọng hết sức ôn nhu:" Vậy anh nghĩ kỹ chưa, anh định cứ tiếp tục sống như thế này sao? Lần này anh thoát được, lần sau thì sao?"

" Anh thực sự nghĩ rồi, nhưng chưa nói với ai cả ... Ừm, anh đang nghĩ, có nên lập công ty tư vấn an toàn thương vụ không? Nghiệp vụ chủ yếu là chống lại nguy cơ trong kinh doanh tới từ hành vi không chính đáng." Cừu Địch nghiêm túc nói:" Em có thể hình dung như công ty an ninh mạng ấy, hay đơn vị phản gián của bọn em ấy."

Đới Lan Quân bật cười:" Cái gì, các anh là một đám trộm mà lại đi làm về an toàn thương vụ, anh không thấy bản thân chính là nhân tố thiếu an toàn nhất à?"

" Lối suy nghĩ của anh lại hoàn toàn ngược với em, người hiểu kẻ trộm nhất không phải là cảnh sát, mà là trộm ... Bây giờ anh quen bao nhiêu tên trộm như thế, chỉ cần ngoài kia có kẻ muốn làm gì đó, giống như vừa rồi tên La Trường Hoan thuê bao nhiêu gián điệp thương nghiệp chính là tín hiệu xấu, anh có thể tìm tới xí nghiệp bị nhắm tới ... Em xem, ý tưởng này có thể đòi tiền ... À đổi thành tiền được không?" Cừu Địch hào hứng nói:

Đới Lan Quân nghe mà ê hết cả răng, cô có chung ý nghĩ với Đổng Thuần Khiết, có đầu óc như thế, sao không chịu làm việc đàng hoàng, ít nhất cô tin Cừu Địch vào An ninh quốc gia, sẽ trở thành đặc vụ xuất sắc, từ năng lực ở thực địa, lập kế hoạch tới lãnh đạo đều không thua kém ai ... Nếu thêm sự hỗ trợ từ gia đình cô, chỉ vài năm thôi, Cừu Địch sẽ có vị trí không tệ ... Tại sao y theo đuổi chuyện vớ vẩn này chứ?

Cừu Địch sợ Đới Lan Quân chưa hiểu được ý mình, nói rõ hơn:" Kỳ thực đại đạo tương thông, có câu chuyện thế này, một thầy bói từ xa tới, nói với một nhà giàu, nhà hắn có họa liên quan tới lửa, nhà giàu đó không tin ... Không lâu sau đống cỏ trong nhà bốc cháy, thế là ông ấy tin."

" Em hiểu ý anh rồi, ý anh là, công ty mà anh nhắm vào, nếu họ không tin là bọn họ thiếu an toàn, anh sẽ khiến bọn họ thiếu an toàn ... Sau đó đem kỹ thuật an toàn và thiết bị an toàn bán cho họ." Đới Lan Quân hiểu ra:" Như trong câu chuyện kia, kẻ đốt nhà là tên thầy bói chứ gì?"

Cừu Địch hưng phấn hôn chụt một cái lên môi Đới Lan Quân:" Ái dà, chúng ta đúng là trời sinh một cặp, em suy nghĩ giống hệt anh."

" Cút." Đới Lan Quân đẩy mạnh Cừu Địch một cái:

Cừu Địch không kịp đề phóng bị đẩy lăn tới mép giường, suýt ngã lộn cổ, chăn bị cướp mất, nhìn Đới Lan Quân chùm chăn lên đầu tỏ thái độ không thèm để ý tới y nữa:" Anh biết ý tốt của em và Lão Đổng, muốn cho anh công việc ổn định, có thể diện ... Nhưng thời xưa có câu thế này, sống trong ưu lo, chết trong an lành, em sống theo nề nếp quy củ bao nhiêu năm, em thực sự thấy yêu thích công việc của mình à? Đừng phản bác, từ ngày đầu anh gặp em đại đa số thời gian em đều nghiêm mặt, thi thoảng có cười là không thật, chỉ để lừa anh."

Đới Lan Quân hất chăn ra, ngồi bật dậy:" Anh nói ai nghiêm mặt."

" Vậy cười một cái cho anh xem nào." Cừu Địch cố tình nói:

" Đừng tưởng em dễ mắc lừa." Đới Lan Quân đạp mạnh, lần này Cừu Địch thực sự ngã xuống đất rồi, làm cô cười khanh khách hết sức vui vẻ:

Điện thoại lại reo rồi, chẳng biết từ khi nào điện thoại cũng đã rơi xuống giường, Cừu Địch bực mình nhấc gối lên tìm, không để người ta sống yên, suốt ngày gọi điện thoại, không biết xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy số máy hiển thị của Cảnh Bảo Lỗi, Cừu Địch vừa mới nhấc máy đã bị quát vào tai:" Cậu đã xong việc chưa thế hả?"

" Xong cái gì mà xong, tôi không yếu như cậu, đêm dài dằng dặc, giờ mới bắt đầu."

" Vậy thì kết thúc nhanh lên, mau mau tới bệnh viện, Tam Nhi tỉnh rồi."

Cừu Địch từ dưới cuối giường đứng bật dậy "hả" một tiếng lớn, Đới Lan Quân thấy vậy lo lắng hỏi:" Có chuyện gì thế?"

" Tam Nhi tỉnh rồi ... Ôi cái thằng đó đúng là mạng lớn, anh … anh đã chuẩn bị nuôi hắn cả đời ..." Cừu Địch nhất thời cuống cả lên, vung tay đi vòng quanh phòng một lúc như kẻ điên thì thấy Đới Lan Quân đã rời giường vội vội vàng mặc quần áo mới sực tỉnh, cũng tranh thủ từng giây từng phút mặc vào:" Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi ... Dù có ngốc một chút cũng không sao cả ... Hắn vốn không thông minh gì, nói không chừng lần này lại thông minh ra đấy!"

" Đừng nói linh tinh." Đới Lan Quân dở khóc dở cười, cô cũng biết tình cảm của Cừu Địch và Bao Tiểu Tam rất tốt, không phải nói xấu Bao Tiểu Tam, và vui mừng quá độ tới hồ đồ rồi:
Bình Luận (0)
Comment