Q5 - Chương 002: Chuyện tốt tới cảnh đẹp sáng mắt người. (2)
Q5 - Chương 002: Chuyện tốt tới cảnh đẹp sáng mắt người. (2)
Đổng Thuần Khiết trầm tư nhìn trang chủ của Cáp Mạn trên màn hình, một cái tên quen thuộc, nhưng sớm không còn là Cáp Mạn mà hắn biết nữa.
Sao lại là Cáp Mạn?
Lại thêm một câu hỏi nữa mà Đổng Thuần Khiết không sao hiểu được, chỉ biết khi Phí Minh kể về Cáp Mạn cho hắn nghe với giọng điệu vô cùng hâm mộ, thiếu điều cởi đồng phục ra đi làm vệ sĩ cho Cừu Địch nữa thôi.
Xem ra Cáp Mạn chuyển trọng tâm từ gián điệp thương nghiệp sang an ninh thật rồi, muốn chen chân vào lĩnh vực này cần có cao thủ chống lưng, đám cao thủ máy vi tính đó, có ai không phải loại kiêu ngạo, mắt để trên trán chứ, đôi khi cơ quan quốc gia còn chẳng mời được. Bây giờ hoạt động con người trên không gian mạng càng lúc càng nhiều, trong thế giới thực người ta chỉ nhận quyền lực, trong thế giới ảo chỉ nhận năng lực.
Cao thủ như thế mà lại đi theo Cừu Địch, kiếm tiền cho y à?
Không hiểu, không hiểu nổi luôn, tới giờ trong mắt Lão Đổng, Cừu Địch vẫn phủ lớp sương mù dày đặc. Giống như hắn không sao nhìn ra được, cái công ty Thương vụ Cáp Mạn đó, vẫn cứ đặt ở vị trí cũ, vẫn dùng nguyên xi nhân lực cũ, nhưng thoát thai hoán cốt thành công ty tư vấn an ninh thương vụ rồi. Mà trong thời gian ngắn như thế, làm sao có bao nhiêu xĩ nghiệp lại hợp tác với công ty này, làm sao kiến lập lên được mối quan hệ đó, thời buổi này quan hệ là lợi ích.
Còn nhớ mấy năm trước gặp y, còn rầu rĩ vì cái xe chở hàng nát bị cảnh sát thu giữ.
Thằng ranh đó giỏi thật.
Đổng Thuần Khiết click vào trang giới thiệu công ty, hình chụp tổng giám đốc tươi cười, í không phải Cừu Địch mà là nam nhân trung niên, họ Mã tên Thụ Thành, có thể tra ra người này có tiền án từng bị xử phạt hình sự. Ấy vậy mà giờ chẳng những đường đường trở thành một vị tổng giám đốc, còn làm ăn không tệ nữa chứ.
Ồ, cái thằng ái nam ái nữ Cảnh Bảo Lỗi cũng trong công ty đó luôn này, chức danh là tổng giám tài vụ. Lần gần nhất gặp nhau là hơn một năm trước, Đổng Thuần Khiết tổ chức ăn Tất Niên ở nhà mình, chỉ gọi người tham gia chuyến đi tây bắc năm đó tới, Cảnh Bảo Lỗi toàn thân mặc hàng hiệu, nước hoa thơm phức, hiển nhiên đã bước chân vào giai tầng có tiền rồi.
Lại lật qua vài trang nữa, quay đầu nhìn lại Đổng Thuần Khiết mới nhận ra, thứ mình xem thường giờ đây đã thành câu chuyện như kỳ tích. Hắn nhớ hơn một năm rưỡi trước có tham dự một buổi lễ khai trương công ty ở ngoài vành đai năm, địa điểm là mảnh đất từng là bãi rác trái phép, ông chủ là Bao Tiểu Tam.
Gọi là công ty chứ thực chất chỉ là lấy lưới thép vây quanh một khoảnh đất, sau đó dựng tạm căn nhà bằng container, gọi là khai trương cho oai chứ thực ra chỉ có vài người quen nhẵn mặt, tụ tập với nhau ăn một bữa, món ăn chỉ có thịt luộc, đậu hũ và cơm trắng thôi, nghèo nàn vô cùng.
Hôm đó ông chủ cụt tay Bao Tiểu Tam lạc quan nói, công ty mới khai trương chưa kiếm ra tiền chỉ còn chứng đó đãi mọi người thôi, đợi sau này phát tài sẽ bù. Lão Đổng tuy cười nâng ly nhưng lòng chua xót không thôi, cho rằng Bao Tiểu Tam thành người tàn tật, chỉ còn cách nhặt rác kiếm sống.
Vậy mà thật bật ngờ, tới bây giờ chưa tới hai năm, cái thằng đó lại thành người chói mắt nhất, địa điểm cho thuê cốt pha thép đã phát triển lên tới bốn cái, thời buổi công ty xây dựng khắp nơi, vốn tưởng là vụ làm ăn cho có, vậy mà lợi nhuận hàng năm sắp đuổi kịp công ty thương vụ rồi.
Đổng Thuần Khiết chẳng hiểu, kiếm tiền kiểu gì nhỉ, hai thằng nhãi kia thì kệ đi, chứ Bao Tiểu Tam thì hắn quan tâm lắm, cứ lo thằng nhóc đó không xông được. Vậy mà kỳ hắn tới xem mấy lần, ông chủ Bao bận tối mắt không có thời gian mà tiếp khách, công việc nhiều tới mức phải gọi hết chị gái, anh rể lưu lạc khắp nơi trên toàn quốc tới giúp sức, sắp thành chuyện làm ăn của gia tộc rồi.
Thế quái nào? Lão Đổng chẳng hiểu, nhưng hôm đó hắn chứng kiến rất nhiều xe thi công lái vào công ty của ông chủ Bao.
Bịch, Lão Đổng ném cuốn sổ tay lên bàn, chẳng biết vì sao hắn càng xem lại càng thấy lòng phiền muộn, về lý luận mà nói không thể nào tồn tại chuyện hắn đố kỵ ghen tỵ gì với mấy chàng trai đó, nhưng thực tế là hắn rất không thoải mái. Năm đó ở Trường An phát hiện ra Quản Thiên Kiều, hắn coi như bảo bối, dốc hết sức lôi kéo vào An ninh quốc gia, lại ra sức ưu ái, ấy vậy mà cô bé đó thành người có thành tựu kém nhất, không thể hiện được gì nổi trội nữa.
Ôi xem ra nhà kính không nuôi ra được cây cổ thụ.
Đổng Thuần Khiết cười tự trào nghĩ như thế, lắc mạnh đầu xua đi ý nghĩ không vui, thôi không nghĩ tới chuyện người khác nữa. Cầm điện thoại lên bấm số, gương mặt thoáng cái trở nên hiền từ, nói chuyện nhỏ nhẹ:" Con trai à ... Bây giờ là giờ ngủ rồi phải không? Ừ, cha vừa mới đi làm ... Ừm, cha định hỏi con chuyện gì ấy nhỉ, đúng rồi, lần trước nói với con chuyện về nước, con suy nghĩ thế nào rồi?"
Hắn hỏi hết sức cẩn thận, rất sợ con trai đưa ra một câu trả lời làm hắn thất vọng.
Cuộc đời này mười chuyện hết tám chín cái không được như ý, Lão Đổng đặt điện thoại xuống, ánh mắt thất thần, xem ra đáp án không được như mong muốn.
Cùng thời gian chỉ khác mỗi địa điểm, trong gian phòng sáng sủa hiện đại, đang tiến hành một việc làm Cảnh Bảo Lỗi cảm khái vô cùng.
Ài, tuyển dụng ấy mà.
Cái vị đeo chức danh tổng giám tài vụ lúc này đang có hành vi cực kỳ thô bỉ, nhìn hiện trường tuyển dụng thông qua khe cửa, trông rất mất tư cách.
Khi đứng ở tầm cao nhất định nhìn lại đám đàn em, Cảnh Bảo Lỗi cứ thấy buồn cười, người thì căng thẳng tới lắp ba lắp bắp, người thì quên luôn cả trả lời câu hỏi, có người đang nhắm mắt lẩm bẩm câu trả lời, có cả đứa ngốc cầu nguyện .... Đương nhiên, có em gái thanh thuần trông khá lắm, khiến Cảnh Bảo Lỗi liên tưởng tới Quản Thiên Kiều năm xưa, chỉ là không biết tổng giám đốc Mã nắm quyền sinh sát có tuyển em gái đó không?
" Tổng giám Cảnh, anh đứng đây làm gì thế?" Chợt có người hỏi sau lưng:
Cảnh Bảo Lỗi giật mình quay đầu lại thấy chị béo, đó là Lữ Thiên Tư, từng là chủ quản của Cáp Mạn, nay đã là phó tổng giám đốc. Hắn chẳng hề thấy xấu hổ vì hành vi của mình, đứng thẳng lên cười nói:" À, xem xem có mỹ nữ hay không ấy mà."
" Ha ha, bên cạnh cậu còn thiếu mỹ nữ nữa à?" Lữ Thiên Tư cười trêu:
" Mỹ nữ giống như tiền ấy, bất kể là giàu hay nghèo cũng không ai chê nhiều cả." Cảnh Bảo Lỗi hùng hồn tuyên bố:
" Thôi được rồi ... Cái này nhờ cậu giao cho tổng giám đốc Mã, tài liệu điện tử lưu trữ một bản, còn cả hợp đồng này phiền cậu xử lý luôn ... Tôi có chút việc phải ra ngoài một lúc." Lữ Thiên Tư an bài cho Cảnh Bảo Lỗi, tuy trên lý thuyết thì cấp bậc của cô trong công ty cao hơn, nhưng cô biết vị này là thân tín của tổng giám đốc Mã, cho nên rất khách khí: