Q5 - Chương 015: Về chốn xưa chuẩn bị lên sân khấu. (6)
Q5 - Chương 015: Về chốn xưa chuẩn bị lên sân khấu. (6)
Ngày hôm đó đối với Cừu Địch mà nói cũng là một ngày quan trọng, y dẫm theo Định Nhị Lôi, đợi ở trước cửa trại giam số bốn tây bắc, đợi từ sáng tới quá trưa, đợi quá hai giờ rồi mới thấy thả người.
Đinh Nhị Lôi đã được Cừu Địch kể cho nghe tình tiết câu chuyện, có điều đến khi nhìn thấy nhân vật chính vẫn hết cả hồn vía. Người đó chiều cao trên 1 m 9, lưng hùm vai gấu khiến hắn hùng tráng hơn chiều cao thật, đầu thì trọc lóc, quần áo mặc trên người chỉ có tác dụng khoe đống cơ bắp cuồn cuộn phía dưới. Cánh tay áo sắn cao, để lộ làn da cháy nắng đen phát bóng, mắt to như chuông đồng, mặt mày bặm trợn, nhìn một cái khiến người ta giật mình đánh thót.
Ra tù, trả chứng minh thư, quản giáo chỉ về phía Cừu Địch ngồi, cho rằng là người nhà tới đón, dặn dò vài câu, cánh cửa sẵn nhốt thú dữ vài năm đóng lại, bỏ một mình Kỷ Liên Bảo đứng một mình bên ngoài.
Cừu Địch dẫn Đinh Nhị Lôi đi về phía Kỳ Liên Bảo, Kỳ Liên Bảo cười định chào thì Cừu Địch tung cú đấm như chớp vào mặt, Đinh Nhị Lôi hết hồn nhảy lùi ra sau sợ tai bay vạ gió. Chỉ nghe "chát" một tiếng, quay đầu nhìn lại thấy bàn tay to như cái quạt của Kỳ Liên Bảo chắn lấy một cú xung quyền của Cừu Địch.
Cánh tay vạm vỡ ấy như con rắn lách qua tay Cừu Địch, mổ vào vai y, Cừu Địch không vừa gập tay lại đỡ lấy, chân đã tạt ngang hông Kỳ Liên Bảo, Kỳ Liên Bảo lên gối xuống trỏ, cùng lúc đánh vào chân Cừu Địch, ép Cừu Địch xoay hông đổi hướng đánh đồng thời nhảy ra sau thủ thế đề phòng.
" Luyện thêm mười năm nữa cậu cũng không bằng tôi." Kỷ Liên Bảo ngạo nghễ tuyên bố, chưởng tái tung ta làm Cừu Địch vắt chéo hai tay chống đỡ, người vẫn bị đẩy lui:" Cậu thụt lùi rồi, ra quyền không còn dữ dội như trước nữa."
Văn võ đều có đạo riêng, người chơi quyền cước chỉ cần một chiêu hai thức là đánh giá được đối thủ. Cừu Địch tự hiểu, cuộc sống của mình thay đổi, không còn sức lực lẫn khí thế trước kia, xòe nắm bàn tay cảm thán:" Không lui không được, mấy năm qua rượu sắc không thiếu cái nào, làm sao có hoàn cảnh thanh tu như anh mà tiến bộ."
Nghe tưởng nhận thua mà lại là đá đểu, Đinh Nhị Lôi không dám cười. Kỳ Liên Bảo không mấy để ý, theo Cừu Địch lên xe, đi về thành phố, hắn không nể nang gì, nói thẳng luôn:" Cừu Địch, nói bao nhiêu lời cũng chỉ có một ý thôi, cám ơn cậu ... Lần này cậu tới là muốn đưa tôi đi à?"
" Đưa anh đi đâu, làm cái gì?"
" Tôi thì còn có thể làm cái gì được nữa, lập một đám xã hội đen cho cậu chứ sao."
Cừu Địch nhìn vóc dáng không kém xưa của hắn:" Cũng phải, anh cũng chỉ làm được việc ấy, anh muốn làm cũng được, nhưng về trấn Truân Binh một chuyến đã."
" Không, tôi muốn về nhà ... Đã lâu lắm rồi không về, cha tôi tới thăm tôi một lần, sống bao nhiêu năm chưa một lần báo hiếu được dù chỉ một chút ... Tôi ở trong tù, cha tôi ngoài kia có một mình, sống rất khó khăn, trong nhà có vài mẫu đất, nhưng không có ai trồng cấy ... Cha tôi lại có tuổi ..." Kỷ Liên Bảo ấp a ấp úng mãi, hắn biết ý Cừu Địch tới đây, nhưng hắn sợ là phải phụ lòng rồi, cho nên ngập ngừng không nói ra được:
" Anh sai rồi, tôi tới đưa anh về nhà thôi." Cừu Địch ra hiệu cho Đinh Nhị Lôi ở sau đưa một cái túi cho Kỳ Liên Bảo:" Thay bộ quần áo sạch sẽ đi, bên trong đó có tiền, trong đó có chút tiền, không nhiều vẫn đủ làm ăn nhỏ, có gì khó khăn thì tìm tôi ... Tuy chúng ta không tính là huynh đệ, nhưng tôi đưa anh vào tù bao năm như vậy, tôi không yên lòng."
Kỷ Liên Bảo thoái thác ngay:" Thôi, không cần đâu, mấy năm qua cậu gửi tiền vào trong đó suốt còn gì, tôi ở bên trong tù mà còn thư thái hơn cả bên ngoài nữa. Bây giờ ra rồi, tôi lại có chân có tay, không thể lấy tiền của cậu được nữa."
" Thế thì cho anh vay, đợi anh kiếm được tiền rồi thì trả lại."
" Nhưng mà tôi ..."
" Đừng từ chối nữa, đùn qua đẩy lại có ý nghĩa gì, anh mang tiền về nếu thấy không dùng tới thì sáu tháng nửa năm sau tiền vẫn thế trả lại cho tôi có sao. Thay tôi hỏi thăm bác, nếu rảnh tôi tới thăm."
Cừu Địch cưỡng chế đẩy túi sang ép Kỳ Liên Bảo phải nhận lấy, xe tới bến xe đường dài, bọn họ dừng lại cùng ăn với nhau một bữa. Rõ ràng có thể nhận ra Kỳ Liên Bảo mấy lần định vứt bỏ hết tất cả đi theo Cừu Địch, cuối cùng nỗi nhớ nhà vẫn chiếm thượng phong, ăn xong cơm, hắn bắt xe nam hạ, đi không quay đầu.
Có điều trước khi đi Kỳ Liên Bảo làm một việc, ném cái túi ra khỏi xe, túi rơi vào lòng Cừu Địch, sau đó hắn đóng cửa sổ lại, vẫy tay.
" Hả, cứ như thế để anh ta đi à?" Đinh Nhị Lôi không vui:
" Thế anh còn muốn gì nữa? Cho anh biết, lần đó tôi kiếm được tiền là nhờ khuyên anh ta tự thú, ném anh ta vào tù, nghiêm khắc mà nói, tôi nợ anh ta." Cừu Địch thở dài:
Định Nhị Lôi nhìn Cừu Địch với ánh mắt rất hoang mang, theo suy nghĩ của hắn, Cừu Địch chẳng nợ gì người ta, nhưng thôi, nếu theo lý thông thương mà nói, mấy năm trước Cừu Địch cũng không nên cứu hắn:" Tôi thấy .. Mà thôi, chẳng qua tôi thấy chúng ta đi một chuyến uổng công, tới sân bay nào."
" Sao lại là uổng công chứ, chuyến đi này rất cần thiết đấy, nếu anh ta là người đáng tin cậy, chúng ta sẽ gặp lại ở thủ đô, nếu không thì chúng ta lôi kéo cũng vô ích." Cừu Địch vỗ vai Đinh Nhị Lôi, hướng tới sân bay:
Ba tiếng rưỡi sau, hai người thuận lợi hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh, cửa máy bay mở ra, hơi nóng làm người ta muốn ngạt thở, tuy bọn họ không tới mức giống Lão Phiêu phải bịt mũi, nhưng mà thừa nhận nơi này không phải chỗ thích hợp cho con người sinh sống.
Lấy hành lý xong ra đại sảnh, Cừu Địch không nói trước khi nào về nên không ai ra đón, lúc này y mới mở di động chính đã tắt từ lâu ra, quả nhiên đống thông báo, cuộc gọi nhỡ với tin nhắn kéo tới kín màn hình. Cừu Địch lướt qua rất nhanh, tìm thấy tin nhắn của Đới Lan Quân, nói cô đi công tác hai tuần mới về, thời gian là ba ngày trước, khẽ thở dài, cũng quen rồi, nhắn lại báo cho cô biết mình vừa mới về tới Bắc Kinh.
Tin nhắn khác là của La Thành Nhân, nói Cừu Địch về thì tới gặp hắn ngay, vừa vặn Cừu Địch đang định tìm hắn, bảo Đinh Nhị Lôi đi một mình về công ty, y thì tới chỗ La Thành Nhân.
Trở về, lại bắt đầu bận rộn rồi.