Q5 - Chương 014: Về chốn xưa chuẩn bị lên sân khấu. (5)
Q5 - Chương 014: Về chốn xưa chuẩn bị lên sân khấu. (5)
Đổng Thuần Khiết không cho rằng đây là chuyện gì to tát: " Gặp đúng thời đại xây dựng khắp nơi, tranh thủ thời cơ tốt lắm, bây giờ thủ đô đã mở rộng tới vành đai sáu, lo gì không kiếm được miếng ăn."
Phí Minh lắc đầu:" Cùng nghề không cùng lợi, nghe là hiểu anh không biết làm ăn cần phải có mánh khóe rồi, cậu ta kiếm được tiền cũng giỏi lắm đấy."
" Chỉ cho thuê cốp pha thép thôi mà, còn phải cần mánh khóe với thủ đoạn gì chứ?" Lão Đổng không tin:
Phí Minh biết với xuất thân của Lão Đổng, từ nhỏ tới lớn ở trên cao, không thấy được khó nhọc dân gian:" Nhiều mánh khóe lắm, có cả nghìn người làm cái nghề này ở thủ đô, anh nghĩ cớ gì phải thuê của nhà cậu ta?"
" Chà, cậu nói ra nghe coi nào? Tam Nhi trình độ văn hóa tiểu học, trí tuệ thì cấp nhà trẻ, ấy vậy mà làm ăn lớn được, nghe cậu nói là tôi thấy có vấn đề rồi đấy, không phải mấy cái thằng nhãi kia giở trò đen ăn đen ra đấy chứ?" Đổng Thuần Khiết giật mình:
" Anh sai rồi ông chủ Bao người ta là thương nhân hợp pháp đấy, không làm mấy chuyện đó lâu rồi." Phí Minh kể, hắn biết là nhờ một lần đi uống rượu nghe Bao Tiểu Tam bốc phét, mới hiểu cái nghề này có tính đặc thù riêng:
Chuyện làm ăn của Bao Tiểu Tam nói ra cũng đơn giản, đó là cho thuê cốt pha thép, người ta đưa tiền đặt cọc, sau đó mang cốt pha thép đi, đợi khi thi công xong, bê tông đã đông thì trả lại cốt pha cho anh, anh trả tiền cọc cho họ, trừ đi tiền thuê và tiền cốt pha hỏng, thế là xong .... Vì trong quá trình thi công khó tránh khỏi có cốt pha bị tổn thất, hỏng, trộm, mất v..v..v... Cho nên không thể nào trả đủ, không khác gì bỏ tiền mua.
" Đấy, anh đã hiểu vì sao cậu ta kiếm được tiền chưa?" Phí Minh nói tới đó thì cười khanh khách cứ như là có chuyện gì vui lắm vậy:
" Chả hiểu gì cả." Đổng Thuần Khiết đương nhiên không hiểu:
" Thì anh cứ nghĩ xem Tam Nhi làm nghề gì?" Phí Minh gợi ý:
" À, hình như tôi hiểu một chút rồi ... Cậu ta mua lại những cốt pha thép bị mất kia với giá thấp, sau đó lại đem cho thuê? Cứ thế xoay vòng vô tận?" Đổng Thuần Khiết đầu óc lóe sáng, có điều hắn vẫn thấy làm thế không phải dễ dàng gì:
" Ha ha ha, cậu ta làm thế thật đấy, cả nhà cậu ta thu mua đồng nát, gọi một cú điện thoại, thu mua toàn bộ cốt pha thép khắp nơi, không cần biết của nhà ai bị mất, cậu ta cũng mua về được ... Anh nói xem, cậu ta nhập hàng đã rẻ mấy phần rồi, đến khi cho thuê lại lấy nguyên giá, muốn không kiếm được tiền cũng khó. Hơn nữa nơi nào khởi công là dân đồng nát họ biết ngay, tới đó càn quét, bán lại cho ông chủ Bao, uy tín cao lắm ... Ha ha ha." Phí Minh cứ nói được vài câu lại cười, chuyện về Bao Tiểu Tam à, có mà kể cả ngày không hết:
Đổng Thuần nghe mà thấy đau răng, biết rõ Phí Minh chưa kể hết, dám mấy đứa trộm cắp trong công trường có phần của ... À mà thôi nghĩ làm gì.
Thằng bé đó sống tới ngày hôm nay không dễ dàng, không nên so đo, bao dung chút.
Không bao lâu sau đi tới gần điểm đến, khu vực rộng tới mấy mẫu, toàn bộ khu vực được lưới sắt quây quanh, tuy rác đã dọn đi rồi, nhưng trong không khí vẫn thoang thoảng cái múi không dễ ngửi. Ngoài lưới sắt thì cỏ dại um tùm, trong thì khung sắt, kết cấu sắt, đủ thứ chất như núi, ở giữa chỉ để lại đường cho xe đi. Hiện là giữa trưa, trời nắng chang chang, trông hơi vắng vẻ, mấy con chó vàng chạy ra sủa điên cuồng, tiếp đó liền có một nữ nhân bê bát chạy ra mắng con chó, vừa cao vừa đen mũi to răng vổ, đúng là phiên bản khác của Bao Tiểu Tam.
Nữ nhân đó thấy Phí Minh liền gọi to:" Tam Nhi, anh Phí tới này."
Đổng Thuần Khiết hỏi:" Đây là ..."
" Tôi là chị của nó ... Bao Dẫn Nam, em tôi là Bao Lai Nam ... Một dẫn một lai thế có thằng bé vàng Bao Tiểu Tam đấy, ha ha ha."
" Ha ha ha."
" Chị em chúng tôi có năm người, Tam Nhi là đứa thành đạt nhất."
" Ha ha ha ..."
Chẳng hiểu sao mấy lời rất bình thường thôi mà làm Lão Đổng thấy buồn cười quá, chắc là đặc tính của Bao gia, làm người ta nhìn đã thấy vui, có điều nụ cười nhanh chóng biến thành đau lòng. Bao Tiểu Tam vui vẻ chạy ra, bộ dạng như trẻ con đón cha mẹ về vậy, tay ôm Phí Minh, tay kéo Lão Đổng, kéo bọn họ tới quán cơm cách đó không xa, nói không dễ dàng gì mới gặp được một lần, nhất định không cho họ đi.
" Tam Nhi, còn đau không?" Lão Đổng vỗ cái tay giả vừa lắp của Bao Tiểu Tam:
" Không đau, anh Phí, chuyện nhớ anh nghe ngóng thế nào rồi." Bao Tiểu Tam sống ruột hỏi:
Phí Minh mặt nhăn nhó có vẻ khó xử, Lão Đổng vỗ ngực:" Chuyện gì, Tam Nhi, sao không tìm anh."
" Đúng rồi Tam Nhi, nói với anh Đổng đi, không chừng anh ấy có cách."
" Biết ngay là anh chẳng được việc gì mà." Bao Tiểu Tam mắng Phí Minh, sau đó quay sang trịnh trọng kể với Đổng Thuần Khiết:" ... Tôi đáng nghĩ, bây giờ có ít tiền rồi ... Tôi, thấy cái, cái gì ấy, tên của người Mỹ, tôi không gọi ra được, kỹ thuật của họ cao, liên hệ với họ, làm cái chi giả hợp kim, loại có thể cử động được ... Đến khi đi đánh nhau với người ta cũng không đến nỗi bị thua thiệt. Anh Đổng, với anh chuyện này không khó chứ?"
" Cậu thế này rồi mà vẫn còn muốn đánh nhau à?" Đổng Thuần Khiết hết nói:
" Không phải đâu, cậu ta muốn biến thành kiểu như Transformers ấy." Phí Minh cắn môi dưới nén cười đến khổ:
" Transformers?" Đó không phải là phim viễn tưởng à, Lão Đổng lắp ba lắp bắp không nói lên lời, hắn không muốn đả kích sự nhiệt tình của Bao Tiểu Tam:
Bao Tiểu Tam hiểu lầm ý bọn họ, khoe khoang:" Không sao, tôi có tiền, không sợ tốn kém, không đủ thì vay Cừu Địch, bây giờ nó giàu lắm ... Ớ, sao lại đi quá rồi, quan cơm ở bên kia .. Này, hai anh xem thường tôi đấy à, hôm nay không cho tôi mời cơm là tôi trở mặt đấy."
" Nhất là anh, anh Đổng, anh nhất định phải ăn, không nể mặt người có tiền phải không?"
Hết lôi lại kéo vào quán cơm, sau đó đề tài liên quan tới tay máy biến hình được đưa lên thảo luận.