Q5 - Chương 013: Về chốn xưa chuẩn bị lên sân khấu. (4)
Q5 - Chương 013: Về chốn xưa chuẩn bị lên sân khấu. (4)
Cảnh Bảo Lỗi lái thẳng xe tới chỗ ở của Lão Phiêu, tên đó đòi về nhà, nói là lên núi cả tháng trời, lỡ bao nhiêu phim chưa xem, bao nhiêu tin tức chưa đọc, sắp bị thế giới bỏ lại phía sau rồi, nhất định phải về cái ổ chó của hắn trước. Xe vừa mới rời đường cao tốc chưa lâu thì xui xẻo gặp phải cảnh sát đang quản chế giao thông. Chỉ thấy một loạt xe cảnh sát chắn ở các đầu đường, không cho xe khác qua lại, xúi quẩy, không biết có phải là có lãnh đạo cao cấp nào sắp đi qua không?
Có vẻ không phải là ngăn đường đón nhân vật lớn nào hết, lát sau có mấy chiếc xe áp giải đi qua, trông giống hệt nhau, trong xe là ai, bọn họ tới từ đâu, chẳng ai biết. Chỉ biết đoàn xe đen từ đầu tới cuối, tất cả đều dùng biển quân sự, đi thẳng lên đường cao tốc sân bay. Thủ đô nhiều quan lớn, cho nên mấy chuyện chặn đường này gặp nhiều lắm, mọi người chỉ liếc mắt qua một cái rồi thôi, đợi giao thông bình thường lại thì chuyện ai người nấy làm bỏ hết ra sau đầu.
Nhưng với người trong cuộc thì ai nấy vẫn như đang ra trận, tới cả lối vào sân bay cũng bị kiểm soát luôn, công an sân bay dẫn xe ra đón, đưa đoàn xe tới tận bãi độ máy bay. Tiếp đó xe hộ tống vây quanh mấy chiếc xe áp giải, toàn bộ quá trình hành động rất nhanh gọn dứt khoát. Khiến cảnh sát lâu năm phụ trách canh gác ngoại vi phán đoán ra được, đây là nhiệm vụ áp giải ở mức cao nhất.
Không ai biết người bị áp giải là ai, mấy chiếc xe áp giải đồng loạt mở cửa, một loạt cảnh sát bịt mặt cầm súng nhảy xuống, tiếp đó ở chiếc xe cuối cùng hai nam nhân mặc vest đen đeo kinh ra áp giải một người bị chùm đầu xuống. Sau khi máy bay cất cánh, đội ngũ này nhận lệnh thu đội, giải tán.
Báo cáo: Áp giải hoàn thành.
Mệnh lệnh: Tổ X7, hai giờ sau tiếp ứng.
Ở cảng hàng không quanh năm bận rộn đó, chẳng ai chú ý từ bỏ giờ lại có một đội ngũ nữa tới, đợi chuyến bay hạ cánh ở khu vực này, vội vàng đón một hành khách ở chuyến bay xuống. Lần này không có chút thanh thế nào, xe tới nhẹ nhàng, xe đi lặng lẽ.
Nhiệm vụ hoàn thành trong vòng một tiếng, Phí Minh và Đổng Thuần Khiết ở trên xe nhận được mệnh lệnh mới thở phào. Hắn tham gia nhiều nhiệm vụ lắm rồi, cũng sớm quen rồi, bảo căng thẳng thì không, đại đa số nhiệm vụ ở gần thủ đô, căn bản không có nguy hiểm gì hết, nhưng Phí Minh cũng không vì thế mà lơi lỏng, hắn quá nhiều hoàn thành 1000 nhiệm vụ không đủ bù làm hỏng một nhiệm vụ.
" Cục trưởng Đổng, hay là buổi trưa tới chỗ chúng tôi ăn tạm một bữa, tranh thủ cho các anh em một lớp tư tưởng chính trị?" Phí Minh cười hỏi:
" Thôi đi, tôi tới để ăn chửi à? Ai chẳng biết các cậu chửi sau lưng tôi." Đổng Thuần Khiết khinh bỉ:
" Vậy thì giờ đi đâu, về đơn vị của anh thì quá giờ cơm rồi."
" Tùy cậu, kiếm chỗ nào ăn tạm một bữa cần gì phải phiền toái như thế ... À phải rồi, chuyện ngày hôm nay liên quan tới mấy thằng nhóc thân thiết với cậu, giữ chặt cái mồm vào, đừng để phạm sai lầm ở chuyện này đấy." Đổng Thuần Khiết cảnh cáo:
" Anh yên một trăm cái tâm đi, tôi mà có thể phạm sai lầm cấp thấp như thế à? Có điều cục trưởng Đổng, chuyện này thì có gì mà phải bảo mật chứ, chẳng qua là thả người về, trao đổi ngoại giao thôi mà." Phí Minh chẳng thấy to tát lắm, ba năm qua rồi, tên đó có chút giá trị gì cũng bị vắt cạn, bây giờ đem đi đổi đồng chí của mình về, đây là thông thế trên thế giới mà, ở nước ngoài người ta còn đưa lên TV như chiến thắng ngoại giao ấy chứ:
Thả rồi, thả tên đó rồi ... Đổng Thuần Khiết không sao nghĩ thoáng được, hắn nhớ tới chiến hữu bị kẻ đó giết, nghĩ tới thương tích không bao giờ lành của Đới Lan Quân, thở dài:" Đáng lẽ tôi phải giết hắn ngay tại chỗ, đó người chơi trò chính trị đó chẳng bao giờ quan tâm tới người của mình, chỉ quan tâm tới lợi ích."
Phí Minh nhắc nhở:" Cục trưởng Đổng, đây là lợi ích quốc gia."
" Chẳng qua là không liên quan tới bọn họ thôi, nếu con cái của họ dính vào chuyện như thế, tôi không tin bọn họ nói lợi ích quốc gia là trên hết ... Nhưng mà biết làm sao được, đấu tranh sẽ chẳng bao giờ ngừng lại ..." Đổng Thuần Khiết lẩm bẩm, kẻ vừa rồi được áp giải lên máy bay thả đi chính là Điền Thượng Đại Tường, lấy tên giả là Lý Tòng Quân, tên gián điệp hoạt động trong nước. Trong vụ án đó không biết bao nhiêu người bị bắt, bao nhiêu người đã chết, chỉ duy nhất có tên này là bị chôn vùi, không được nhắc tới. Cho tới gần đây khi trao đổi gián điệp bị bắt giữa các quốc gia, cái tên của hắn mới xuất hiện.
Loại chuyện này quốc gia nào cũng có, tất nhiên không phải là khi nào cũng công bố ra, còn tùy tình hình, người không công bố hiển nhiên giá trị càng lớn. Ví như Điền Thượng Đại Tường dùng để đổi về ba đồng chí của bọn họ, trong đó có một người thậm chí đã bị giam giữ tới hơn mười năm.
Đổng Thuần Khiết do dự một chút, cuối cùng cũng xóa bỏ miêu tả nhiệm vụ trên điện thoại bảo mật của mình.
Khi đi qua một ngã tư, Phí Minh chợt nhớ ra một người:" Cục trưởng Đổng, có muốn gặp người đó không? Đến đầu đường phía trước rẽ phải không xa là tới rồi."
" Gặp ai?" Đổng Thuần Khiết không tập trung cho lắm, đến khi nhìn đường mới nhớ ra, cười nói:" Được, thuận đường thì vào gặp xem sao."
" Không biết ông chủ Bao có còn nhận anh Đổng nữa không?" Phí Minh cười trêu:
" Xưa nay trượng nghĩa đa phần phường giết chó, tôi dám đánh cược với cậu, cho dù tôi nghèo tới mức phải đi ăn xin, người cuối cùng còn chịu kéo tôi một tay chắc chắn có Bao Tiêu Tam ... Ha ha ha, cái thằng nhãi thối tha ấy, vậy mà cũng có ngày thành đạt rồi." Đổng Thuần Khiết không thể tin được, có lúc còn tưởng thằng nhãi đó đi luôn rồi:
" Phải công nhận cậu ta giỏi thất, chỗ đó vốn là cái bãi rác, người trong thôn mong có người tới dọn không được, nên cậu ta bao thầu mảnh đất đó với giá rất rẻ. Cậu ta và Cừu Địch ném vào đó 100 vạn, khi đó tôi nghĩ, hai cái thằng này đầu bị lừa đá rồi ... Ai ngờ chỉ vài năm trôi qua, cậu ta đã có trong tay tài sản ba trăm vạn, gấp mấy lần ..." Phí Minh cảm khái, đúng là người làm nên sự nghiệp thì không cần bận tâm theo nghề gì, ai mà ngờ được phát tài từ đống rác: