Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 800 - Q5 - Chương 017: Vui Gặp Lại Chuyện Lớn Cần Thương Lượng. (2)

Q5 - Chương 017: Vui gặp lại chuyện lớn cần thương lượng. (2) Q5 - Chương 017: Vui gặp lại chuyện lớn cần thương lượng. (2)

" Vì sao không ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng mà phải làm thế này, dò qua dò lại, cuối cùng mất hết niềm tin." Cảnh Bảo Lỗi nghe một loạt khả năng mà thấy phiền phức, mục đích cuối cùng của bọn họ là tìm kiếm cơ hội hợp tác với DTM không phải là phá người ta:

Mã Thụ Thành cười giải thích:" Với gia sản bây giờ của chúng ta chẳng khác gì chàng trai nghèo vừa mới bước vào xã hội, nếu tới nhà người ta yêu cầu hợp tác, hơn nữa còn phân chia thị trường ... Đổi lại là tôi, cho dù là chàng trai đó có tài hoa thực sự, tôi cũng từ chối thẳng thừng, không biết tự lượng sức."

Đúng là thế thật, đem so với công ty DTM, Tư vấn an ninh thương vụ Cáp Mạn bọn họ chỉ là tên nhà nghèo mà đòi một bước lên trời. Người ta là công ty chuyên nghiệp quy mô lớn chiếm tỉ lệ thị trường cao, khác nào có cô con gái xinh đẹp, anh tới xin gả con gái cho, người ta mang thái độ gì khỏi phải nghĩ cũng biết.

" Chẳng lẽ không có cách nào à? Lão Phiêu, không phải anh hay bốc phét lắm sao, nói cái gì mà từng đột nhập cả vào văn phòng của FBI ở Châu Âu mà." Đinh Nhị Lôi khích đểu:

" Đột nhập vào đi dạo một vòng rồi rút và vào làm người ta tâm phục khẩu phục là hai chuyện khác nhau, đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần rồi tinh thần chủ đạo của hacker không phải là phá hoại, mà là lấy phá hoại nhẹ để khuyến khích kiến thiết lớn hơn ... Thôi đi, nói với cậu cũng chỉ là đàn gảy tai trâu thôi, văn hóa lùn.”

Cảnh Bảo Lỗi khẽ chọc Lão Phiêu, thấy lời này của Lão Phiêu quá nặng, dễ gây xích mích, không nể mặt Đinh Nhị Lôi, Đinh Nhị Lôi quả nhiên cũng chẳng chịu thua kém, dựng ngón giữa lên:" Chỉ bốc phét, anh mà biết gày đàn, tôi nằm ra đất làm trâu cái."

Lão Phiêu nhìn bộ dạng thô bỉ của Đinh Nhị Lôi, thoáng cái cười không thấy mắt đâu, uỳnh uỵch chạy tới muốn đè Đinh Nhị Lôi xuống, tuyên bố, mày nằm xuống đất làm trâu, anh gảy đàn cho mày xem ...

Thế là loạn cả lên, thế nào mà Thôi Tiêu Thiên cũng bị cuốn vào, Mã Thụ Thành chịu chết, không quản nổi mấy tên này. Cảnh Bảo Lỗi bật cười, cười xong thì gọi điện thúc giục Cừu Địch mau mau về, Cừu Địch ở trong điện thoại nói về ngay đây, đang ở trên đường ...

Lại nói Cừu Địch vừa mới về một cái, gọi điện liên hệ với La Thành Nhân thì liền được hắn mời đi ăn rồi.

Thực ra Cừu Địch không phải đang ở trên đường, vẫn còn ở quán mỳ, hai bát mỳ đã ăn sạch sẽ, chai rượu cũng đã thấy đáy. Tửu lượng của La Thành Nhân bình thường thôi, mặt đỏ gay như gấc, nói ra hơi rượu dốc ngược bình đổ nốt số rượu còn lại cho Cừu Địch, khen ngợi:" Với tửu lượng này của anh đủ làm giám đốc tiêu thụ đấy, đại bộ phận chuyện làm ăn đều thương thảo trên bàn tiệc mà. Chúng tôi hàng năm tuyển dụng nhân sự mới, sau đó chuyên môn an bài một bữa tiệc, kết quả luôn là người trụ lại cuối cùng bàn tiệc, đại bộ phận sau này đều thăng tiến rất nhanh."

Cừu Địch nghe mà bật cười:" Tửu lượng của tôi thì đáng gì chứ, với lại tôi không học kinh tế, tôi tốt nghiệp khoa Trung Văn, đưa hồ sơ lên đa phần bị pass luôn."

" Cũng phải, người ta mà tuyển văn thư hay thư ký, đều chọn người khí chất tốt ... Cậu đen xì xì, ngay lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã không ưa rồi .. Nào nào, uống hết đi còn dọn bàn." La Thành Nhân cưa đôi chén rượu, cụng với Cừu Địch, uống hết chén cuối cùng, xuýt xoa nhìn đĩa trên bàn:" Món thịt đầu lợn này của cậu có còn không thế?"

" Anh thích mê rồi chứ gì?" Cừu Địch đắc ý nói, y đích thân nhờ Giản Phàm làm món này, ăn vào không nuốt mất lưỡi mới là lạ:

" Đương nhiên rồi, ở thủ đô chẳng mấy khi có thịt lợn rừng, dù có cũng là lợn nuôi, thịt vừa nhão vừa nhạt, sao bằng thịt rừng, chắc thịt, vị lại đậm ... Nếu là người sành ăn, thử một miếng là ra ngay." La Thành Nhân lâu lắm rồi ăn uống mới có cảm giác thèm thuồng thế này, sơn hào hải vị hắn ăn phát ngán rồi:

" Khi lên xe tôi đã đặt vào xe của anh rồi đấy, tranh thủ ăn đi, thịt để mấy ngày rồi, còn có con gà rừng trắng nữa, toàn là đồ sống thôi, anh tự đi mà làm." Cừu Địch nói làm La Thành Nhân cảm kích không thôi, không ngờ Cừu Địch cứ như cố tình làm người ta phải khó chịu, còn nói thêm:" Không cần cám ơn đâu, toàn độ chúng tôi ăn thừa đấy, con lợn hơn 50 kg, thực sự ăn không nổi nữa mới để giành cho anh một chút nếm thử."

Ợ, tổng giám đốc La không thích nghe lời này, tức giận chỉ mặt Cừu Địch:" Con người cậu làm sao thế nhỉ, có miếng ăn thôi cũng bị cậu làm cho cụt hứng."

" Để cho anh khỏi phải cảm kích bất tận chứ sao ... Đi nào, lại làm lỡ việc chính rồi." Cừu Địch vừa mới đứng dậy nhìn về phía quầy thì cô trợ lý của giám đốc La đã thanh toán tiền:

Cô gái này không hẳn là quá xinh đẹp, chỉ gọi là ưa nhìn thôi, nhưng cực kỳ tỉ mỉ chu đáo, lại ít nói, lúc nào cũng theo sau La Thành Nhân như cái bóng. Hơn hai năm trước đã vậy, giờ cũng vẫn vậy, chẳng lẽ không thăng chức nổi hay sao, đương nhiên là có chuyện gì đó ở đằng sau, bởi thế Cừu Địch sao dám coi người ta như trợ lý bình thường, thấy cô trợ lý đó muốn giúp y mở cửa xe, vội ngăn lại:" Đừng đừng, cô khách khí như thế làm tôi ngồi xe cũng không yên tâm, cô đi phục vụ cho nhà tư bản đi."

" Vờ vịt!" La Thành Nhân khịt mũi nói một câu ngồi vào trong xe, hỏi túi nào giành cho mình, sau khi xác nhận xong liền mở ngay ra xem, một gói thịt lợn còn dính xương, một con gà rừng nhổ lông, vẫn đông lạnh, đột nhiên nảy ra ý tường:" Tôi có ý này hay lắm, nếu như những món thực phẩm xanh, thuần thiên nhiên này đưa tới thủ đô, giá trị sẽ tăng vọt đấy."

" Hả, bây giờ anh mới biết chuyện này à, đừng nói là sản phẩm từ núi rừng, mấy con gà nuôi ở nông trang ngoại ô cũng đắt hơn gà nuôi công nghiệp tới mấy lần rồi." Cừu Địch lắc đầu:" Nhưng mấy thứ này đâu ra số lượng lớn cung ứng cho thủ đô."

" Chậc, nhìn đầu óc kinh tế của cậu kìa, có thể dùng thức ăn gia súc mà nuôi chứ."

" Đồ gian thương, còn chưa làm anh đã nghĩ tới chuyện lừa người khác rồi."

Cô trợ lý cười khúc khích, giám đốc La tuy rất nhiều bạn làm ăn, nhưng mà bạn bè thực sự thì gần như không có, bạn mà được giám đốc La rủ tới quán mỳ nhỏ kia chỉ có Cừu Địch thôi.
Bình Luận (0)
Comment