Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 801 - Q5 - Chương 018: Vui Gặp Lại Chuyện Lớn Cần Thương Lượng. (3)

Q5 - Chương 018: Vui gặp lại chuyện lớn cần thương lượng. (3) Q5 - Chương 018: Vui gặp lại chuyện lớn cần thương lượng. (3)

" Thực ra còn có thứ khác hay hơn nữa cơ, không biết anh có thích không?" Cừu Địch đưa di động tới cho La Thành Nhân xem:" Đó là hồng, táo, thông ... Còn có sơn tra rừng, táo nhỏ mọc khắp nơi, quê tôi hay dùng làm đồ ăn vặt."

La Thành Nhân nhìn một cái là bị thu hút ngay, mấy chục bức anh, cả một triền dốc là sơn tra đỏ rực, cảnh xa xa là núi non liên miên.

Cừu Địch cảm thán:" Đây mới chỉ là một góc thôi, mặc dù cũng có người mang xuống núi bán cho khách du lịch, mang lên thành phố nữa, nhưng mà không đáng kể, hồng quê tôi toàn chín thối trên cây ... Dương đào vào năm thiên tai còn làm lương thực đấy, bây giờ cho lợn, lợn cũng không thèm ăn."

" Nhiều lắm à? Thế này sao trước kia không ai nhìn ra cơ hội làm ăn sao?" La Thành Nhân nghi ngờ:

" Có thì cũng có, nhưng là xưởng nhỏ, quy mô không lớn, mấy năm trước nhà nước thực hiện chính sách gộp xã nhập trấn, cho nên rất nhiều thôn bị bỏ hoang, việc thu mua sản phẩm gặp khó khăn, xưởng nhỏ không chịu nổi chi phí gia tăng nên sập cả. Tôi có làm thống kê rồi, mấy vạn cây kinh tế, trừ hạch đào bây giờ khác có giá trị, số còn lại không ai cần, gần như là hái miễn phí. Nếu gia công thành bánh hồng hoặc là thực phẩm ăn liền, chắc chắn là sản nghiệp tốt ... Đây là thực phẩm xanh trăm phần trăm đấy, không có hóa chất gây hại." Cừu Địch ra sức quảng cáo:

La Thành Nhân ngẫm nghĩ:" Nhân khẩu quê cậu được bao nhiêu?"

" Trong trấn chưa tới một vạn, đều bỏ đi người ra ngoài làm công thì còn ít hơn."

" Thế mới hợp lý, nơi ít người mới có thứ tài nguyên không ô nhiễm này, quê cậu có mỏ than hay nhà máy gì không?"

" Mỏ than thì có nhưng mà khai thác hết lâu rồi, trấn Phong Lâm quê tôi thu nhập bình quân hàng năm xếp bét toàn huyện."

" A, hay đấy, để tôi suy nghĩ xem, truyền hết ảnh trong máy của cậu vào di động của tôi nào."

La Thành Nhân suy nghĩ, gia công thực phẩm chính là sở trường của Thịnh Hoa, người khác đặt chân vào lĩnh vực này một đầu phải đầu tư nhà máy, đầu kia phải kết nối được với địa phương, rồi lại tìm cách đưa sản phẩm tới siêu thị, nếu như hắn mà làm thì bớt đi được ba công đoạn cực kỳ quan trọng. Suy nghĩ chốc lát, La Thành Nhân ngẩng đầu lên nhìn Cừu Địch, phát hiện y đang nhìn mình đầy mong đợi, tâm tư ngay lập tức xoay chuyển, cười thần bí:" Tôi hiểu rồi, tên khốn kiếp cậu, muốn moi tiền trong túi tôi để kiến thiết quê mình đúng không?"

" Anh thật là, hiểu trong lòng là đủ, nói ra làm gì cho mất lòng nhau, mà cũng tốn bao nhiêu đâu cơ chứ, chỉ cần cái xe dưới mông anh là đủ rồi." Cừu Địch mặt dày nói:

" Vậy thì cậu phải cho tôi một quy hoạch thật tỉ mỉ, gia công không thành vấn đề, tôi có nhà máy rồi, nếu cậu giải quyết được chuyện vận chuyển thì tôi có thể lo cả phần thị trường." La Thành Nhân nói:

" Vậy tôi xin thay mặt hương thân phụ lão cám ơn giám đốc La trước." Cừu Địch hưng phấn nói:

La Thành Nhân vỗ trán chan chát, than:" Ôi, mắc bẫy rồi, mắc bẫy rồi, một bữa thịt đầu lợn thôi mà hại tôi thanh thế này ... Có điều cậu đừng vui mừng vội, nếu không kiếm được tiền thì tôi không làm đâu."

" Khỏi cần anh nói, không kiếm được tiền, tôi cũng chẳng thèm làm." Cừu Địch cất di động đi, bảo cô trợ lý đổi hướng, muốn đi gặp đám Lão Mã:

La Thành Nhân hôm nay tìm Cừu Địch cũng là có việc, không ngờ bị mấy miếng thịt làm chủ đề chệch hương xa tít, nhắc:" Này, có phải cậu quên chuyện gì không hả?"

" Chuyện gì chứ, chẳng phải vừa nói rồi đấy à?"

" Không phải chuyện nông sản ở quê cậu, tôi nói tới cơ hội lớn hơn cơ, công ty DTM trong kế hoạch quy hoạch số hóa thủ đô đã lấy được không ít hợp đồng béo bở từ chính phủ. Nếu như cũng ta có thể bám chân họ kiếm ăn vài năm, tương lai bất kể bị họ thua mua, sáp nhập hay là chủ động bán công ty đi, giá có thể tăng mười mấy lần, mấy chục lần. Tôi biết trong tay cậu có mấy cao thủ về kỹ thuật, thời buổi này loại nhân tài như thế giá trị lắm, trông coi cho thật kỹ, đừng để người ta moi mất." La Thành Nhân dùng tư duy thương nghiệp nói chuyện:" Tôi đột nhiên phát hiện cậu là người có phúc, chuyên môn vượng người khác đấy ... Xem ra thêm vài năm nữa, vốn đầu tư của tôi vào Cáp Mạn tăng lên mười mấy lần."

Vụ đầu tư này của La Thành Nhân là nổi hứng bất chợt, khi đó hắn thắng không ít trên TTCK, cho nên nghe nói Cừu Địch muốn mở công ty liền đầu tư vui vui, ai ngờ bây giờ người ta có cơ hội làm ăn với DTM, cái công ty đó không hề nhỏ hơn Thịnh Hoa.

" Còn chưa thấy hiệu quả đâu mà anh đã định bán rồi à, mục tiêu của tôi là đợi giá tăng gấp trăm lần mới sang tay." Cừu Địch chẳng coi ra gì:

" À, cậu chơi được đấy." La Thành Nhân nghe vậy thì hớn hở, làm ăn phải thế, đôi khi hắn thấy Cừu Địch không đủ tham vọng:" Tôi tìm cậu chính là vị chuyện này đấy, DTM này khác với rất nhiều công ty chỉ có cái mã ngoài, bọn họ bắt đầu từ khách hàng nhỏ đi lên, trên toàn quốc có ba cơ sở sản xuất, mấy năm qua nghiệp vụ đã mở rộng tới quá nửa Trung Quốc rồi. Điều đáng nói là, vị tổng giám đốc của DTM có tầm nhìn xa, không đi theo con đường liên kết quan thương ... Mặc dù làm như thế phát triển sẽ chậm một chút, nhưng chậm mà chắc, vì đã chặn đứng được nhiều nguy cơ không cần thiết. Tôi còn nghe nói kỹ thuật của họ rất tiên tiến, rất nhiều phần mềm giám sát sử dụng mã nguồn của họ."

" Anh tìm hiểu cũng kỹ quá nhỉ, trong DTM đúng là có mấy lập trình viên nước ngoài ... Những người này từng cùng một văn phòng làm việc, tham gia vào dự án cấp quốc gia ở Nga. Về sau văn phòng làm việc đó bị giải tán, rất nhiều kỹ thuật viên đi tới các nước Âu Mỹ, người sáng lập DTM tới từ văn phòng đó." Cừu Địch lúc ở quê cũng tìm hiểu rồi:

" Thế thì vụ này khó đấy." La Thành Nhân đột nhiên hất nước lạnh:

" Vì sao?"

" Người ta là dân kỹ thuật, còn cậu là dân chuyên văn, hai người ngồi nói chuyện thế nào đây? Cậu lừa được đám thổ hào trong vòng tròn của tôi thôi, lừa nổi dân trong nghề họ không?"

Những hợp đồng đầu tiên của Cáp Mạn mới là do La Thành Nhân mang về, thực ra đều là bạn bè của hắn ủng hộ thôi, không có tí hàm lượng kỹ thuật nào trong đó.

" Xì, chưa bàn sao biết được, anh làm gia công thực phẩm, tôi không tin anh cũng biết giết lợn xẻ thịt." Cừu Địch bới móc:

Sự tự tin đó của Cừu Địch thuyết phục được La Thành Nhân:" Vậy thì phải trông vào bản lĩnh của cậu đấy, nếu lừa được DTM, muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ tăng đầu tư cho Cáp Mạn."

" Dừng xe phía trước đi ... Muốn tăng tiền đầu tư à, vậy anh phải cầu xin tôi đấy." Cừu Địch trước khi xuống xe còn nói thêm:" Dù anh cầu xin, chắc gì tôi đã chịu, nếu đàm phán được với DTM, tôi còn thiếu người đầu tư à?"

La Thành Nhân chỉ mặt mắng:" A, cậu trở mặt nhanh thật đấy, có tin tôi không đầu tư vào thực phẩm xanh của cậu không?"
Bình Luận (0)
Comment