Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 802 - Q5 - Chương 019: Vui Gặp Lại Chuyện Lớn Cần Thương Lượng. (4)

Q5 - Chương 019: Vui gặp lại chuyện lớn cần thương lượng. (4) Q5 - Chương 019: Vui gặp lại chuyện lớn cần thương lượng. (4)

Hai người vẫy tay chào tạm biệt, cô trợ lý bấy giờ mới nói ra ý kiến của mình:" Có phải Cừu Địch đã quá tự tin rồi không? DTM là công ty đứng đầu sản nghiệp an ninh số, là xí nghiệp đứng đầu được chính phủ đưa lời mời, giá trị tài sản ngang với Thịnh Hoa chúng ta, nhưng nhân viên của người ta lại không bằng một phần mười chúng ta."

Thịnh Hoa là một xí nghiệp tập trung lao động đông, điều này làm công ty có sức sống mạnh mẽ, nhưng mà điểm yếu cũng là ở đó, vì nhiều người, thu nhập của cá nhân cũng bị giàn mỏng, không thể so được với những công ty công nghệ cao.

" Đúng là lạc quan quá rồi, tôi cũng muốn dùng quan hệ riêng giúp cậu ta ... Ài người ta kiêu quá, căn bản không nể mặt, trong mắt dân kỹ thuật, tôi là tên đồ tể thôi." La Thành Nhân cười tự trào:

Cô thư ký nói:" Thì người ta với anh cũng chỉ là thư sinh sức trói gà không chặt." ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

" Ha ha ha, nói hay, tôi thích nghe đấy."

Hai người nói cười, tự động bỏ qua chuyện này, dù sao với Thịnh Hoa to lớn mà nói, Cáp Mạn còn quá bé nhỏ, La Thành Nhân chú ý hoàn toàn là vì quan hệ tư nhân mà thôi. Có điều cô trợ lý phát hiện ra một chuyện khác giám đốc La nãy giờ vẫn xem ảnh thôn quê mà Cừu Địch đưa cho, tựa hồ ở đó có thứ gì hấp dẫn lắm vậy.

Cừu Địch tay xách hai cái túi lớn đi tới một đại lý giao hàng nhanh của Trung Thông, người qua kẻ lại vẫn tấp nập, nhưng không nhận ra ai nữa, cái nghề này thay đổi nhanh lắm. Nghĩ lại trước kia mình từng đặt mục tiêu mở đại lý giao hàng nhanh không khỏi cảm khái, giờ thì y thừa tiền mở liền mấy cái luôn rồi. Vốn định tự mình mang đồ mang từ quê lên cho Quản Thiên Kiều, nhưng đám Lão Mã cứ giục mãi, đành nhờ tới chuyển phát nhanh vậy.

Chuyến này Quản Thiên Kiều coi như vớ bở rồi, cả phần thịt rừng vốn định mang tới cho cô giáo Mai, giờ cũng thuộc về cô luôn, cô gái đó là động vật ăn thịt, chắc chắn rất thích. Nghĩ cũng tiếc, người ta sắp lấy chồng đến nơi còn tặng nhiều quà thế này thật lãng phí, cơ mà Đới Lan Quân không có nhà, Cừu Địch thời gian tới chắc cũng chẳng mấy thời gian về nhà, thôi đành để cô nàng đó hưởng lợi.

Gửi xong xuôi, nhắn tin cho Quản Thiên Kiều để cô biết, kèm cả hình ảnh cái chân giờ thui, rất nhanh nhận được phản hồi là hai mặt cười chảy nước dãi. Trong lòng Cừu Địch bỗng nhiên thấy vui vẻ, không còn tiếc của nữa, mấy người bạn vẫn còn đó, tuy không giống trước kia ngày ngày ở bên nhau, nhưng vẫn thân thiết như cũ, còn có thêm vài người nữa gia nhập.

Tít, tít, tít ... Tin nhắn di động truyền tới, Cừu Địch mở ra xem, một cái số hoàn toàn xa lạ, hỏi một câu: Có phải Cừu Địch không?

Ai vậy? Cừu Địch gửi tin nhắn trả lời.

Chốc lát sau có điện thoại gọi tới, là số vừa rồi gửi tin nhắn, Cừu Địch nhận điện thoại:" A lô, ai thế?"

" ... Tôi ..." Phía bên kia có ve do dự, nhưng giọng nói vô cùng quen thuộc:

Là Đường Anh, Cừu Địch nghe một cái nhận ra ngay, y dừng bước, hồi lâu không nói lời nào, bên kia cũng thế, di động vẫn để bên tai, nghe được cả tiếng thở của đối phương.

" Tôi cứ nghĩ cậu sẽ trực tiếp cúp máy." Giọng Đường Anh rất nhỏ:

" Tôi thì lại cho rằng chị sẽ không bao giờ gọi điện cho tôi nữa ... Chị thế nào, vẫn sống tốt chứ?" Cừu Địch hỏi, tâm tư chôn giấu từ lâu nổi lên, nếu bảo không có cảm xúc gì thì không thể nào:

Hơi thở Đường Anh rất gấp, giống như đang khẩn trương, trả lời máy móc:" Vẫn vậy thôi, tạm được."

" Vậy chị tìm tôi có việc gì?"

" Không có việc gì cả, tôi ... Tôi hơi nhớ cậu." Đường Anh nói đứt quãng, mãi mới tiếp lời:" Nên gọi điện cho cậu ..."

" Cám ơn chị còn nhớ tôi, bây giờ chị ở đâu?" Cừu Địch hỏi nhưng không nghĩ sẽ có đáp án, chẳng qua cũng chẳng biết nói gì hơn:

" Ở một thành phố khác ... Cậu .. Ý tôi nói, chuyện giữa chúng ta ... Tôi xin lỗi!" Đường Anh ấp a ấp úng biểu đạt:

Cừu Địch hơi cau mày, hai năm rưỡi mất liên lạc, đột nhiên gọi điện xin lỗi mình:" Quên những chuyện đó đi, sống trong hồi ức hay oán hận sẽ chỉ lãng phí sinh mệnh của chúng ta thôi, cuộc sống còn nhiều việc đợi chúng ta làm .... Coi như đó là cái giá của sự trưởng thành, giữa chúng ta, tôi chỉ nhớ những chuyện mỹ hảo ..."

" Cám ơn ... Cám ơn ..."

Bên kia Đường Anh bật khóc nức nở, liên tục nói mấy lời cám ơn rồi cúp điện thoại, tựa hồ không muốn Cừu Địch phát hiện ra mình khóc.

Cừu Địch vẫn cầm di động phát ra tiếng tu tu kéo dài, chẳng hiểu ra làm sao, cú điện thoại không đầu không cuối đó khiến y suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nhún vai đi tiếp. Chuyện cũ qua rồi, y đã thực sự bỏ lại phía sau, bất kể Đường Anh vì hai chữ xin lỗi hay vì điều khác nữa, Cừu Địch không để trong đầu, tới phòng làm việc của Lão Phiêu, làm việc có ý nghĩa với mình.

Ở một thành phố khác, cũng là mùa hè nóng nực, Đường Anh tay cầm điện thoại, lau đi nước mắt chảy đầy mặt, đến khi tay rời ra để lộ khuôn mặt gày gò hốc hác, mắt đỏ hoe sưng phù ... Phải rồi, cô đang ở trong phòng họp của tổ dân phố, đó là không gian đặc thù, xung quanh cũng có mấy chục nhà đầu tư, ai nấy mặt mày tiểu tụy, hai mắt thất thần.

Nguồn cơn sự việc mấy chục nhà đầu tư bọn họ những năm qua mua cửa hiệu ở khu kinh doanh Tân Đại Lục phía tây thành phố. Ngờ đâu sự đời biến đổi khó lường, đầu tiên là thị trưởng thành phố bị bắt, sau đó nữa thì nhà thầu bỏ trốn, sau đó nữa phát hiện ra thủ tục sang nhượng đất đai không đầy đủ, hạng mục bị gác lại vô thời hạn. Bọn họ đi khiếu nại tố cáo khắp nơi vô ích.

Ban bệ thành ủy hiện không đầy đủ, không ai làm chủ sự, lãnh đạo khu cũng bị bắt rồi, không ai lo làm việc, tìm kế toán của công ty đầu tư, nam nhân trung niên đó chỉ biết nói đi nói lại một câu: Không có tiền, thực sự là không còn tiền nữa.

Tiếng khóc, tiếng gào, tiếng la lối, tiếng chửi bới vang vọng khắp nơi, đứng ngoài cửa văn phòng là rất nhiều cảnh sát mặt mày lạnh tanh, đôi mắt lãnh đạm của họ nói với những chủ sở hữu kia, làm gì thì làm, nhưng đừng phạm pháp, nếu không tôi theo luật mà làm việc ... Bọn xong rồi, vô số sự thật đầy máu và nước mắt đã chứng minh chỉ có một kết quả: Trắng tay.

Đường Anh ngồi co ro trong góc phòng, hai hàng nước mắt chảy dài, không biết là đau lòng vì quá khứ hay khóc thương cho hiện tại.
Bình Luận (0)
Comment