Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 803 - Q5 - Chương 020: Không Nhìn Thấy Là Họa Không Phải Phúc. (1)

Q5 - Chương 020: Không nhìn thấy là họa không phải phúc. (1) Q5 - Chương 020: Không nhìn thấy là họa không phải phúc. (1)

Bốn giờ sáng, bầu trời đêm không sao, chỉ có ánh đèn đường tờ mờ chiếu sáng con đường vắng vẻ.

Đột nhiên, mấy ngọn đèn tắt phụt, con phố dài không một bóng người, xuất hiện một chiếc xe rác thấp thoáng trong bóng đêm, lắc lư từ xa đi tới, có vẻ như công nhân vệ sinh môi trường bắt đầu một ngày làm việc rồi. Đầu con phố, chỉ có tiếng chổi kéo lê trên đường xoàn xoạt, khiến cho thời điểm bóng tối trước bình minh càng thêm tĩnh lặng ... lẫn chút gì đó rùng rợn, tiếng chổi giữa đêm khuya chắc chắn không phải điều ai đó đi đường muốn nghe thấy.

Ở bên cạnh chiếc xe rác xuất hiện một cái miệng hố ... À, thì ra là nắp cống, bên trong không ngờ lại còn có ánh đèn yếu ớt hắt ra.

Tiếng chổi quét đường dừng lại, công nhân vệ sinh môi trường là người què, hắn vận chuyển thứ gì đó từ bên trong xe rác đưa vào trong miệng hố, có vẻ là nặng lắm, khiến hắn thở hồng hộc, may là đồ không nhiều, có năm túi thôi, đều cho vào hố rồi.

Trong hố loáng thoáng có giọng nói, không chỉ một, còn là hai người.

" Thối quá ... Ôi mẹ nó ..." Một người chửi bới:

" Vậy thì nhanh tay lên, thích ở đây mà ngửi à?" Người kia tay chân nhanh nhẹn rạch những cái túi ra, chuẩn bị dùng tấm lưới sắt lấp kín cái miệng hố này"

Người ở bên trên chỉ nghe thấy tiếng nước bì bõm, hoàn toàn không biết phía dưới đang làm cái gì, hắn vẫn cầm cái chổi trong tay ngó ngang ngó dọc, chẳng qua là thần hồn nát thần tính thế thôi chứ có ai chú ý tới chỗ này cũng đi cho mau, huống hồ trời tối đen, có thấy gì đâu.

" Này, có được không đấy?" Người bên trên đợi một lúc sốt ruột thò đầu xuống hố hỏi:

" Yên tâm đi anh Lôi, đây là xi măng cao cấp, chỉ mười giây thôi là bắt đầu đông cứng rồi." Một người nói:

" Đến buổi sáng dù có mang theo cuốc chim cũng không đập ra được đâu." Lại người khác nói:

Người bên trên chính là Đinh Nhị Lôi, nghe phía dưới đảm bảo thì yên tâm, có điều hơi ngại ngùng, dù sao chuyện này không phải ai cũng làm được, hắn liền hứa hẹn với họ:" Xong việc rồi tôi mời các cậu đi ăn một bữa .. Tiểu Cương Đậu này, Tam ca của các cậu bây giờ thế nào rồi?"

" Thì vẫn thế."

" Thế là thế nào? Cậu ta kiếm ăn tốt hơn đám anh em chúng tôi ấy chứ."

" Đương nhiên rồi, bây giờ Tam ca có hơn trăm huynh đệ, ai dám động vào? Ngay cả lão đại trước kia cho vay nặng lãi mà giờ còn phải đi lấy lòng Tam ca, mượn người Tam ca ấy chứ."

" Tôi cũng thấy Tam ca quá giỏi, kiếm tiền kiểu đó dễ thật đấy, cho vay một vạn, lãi suất mỗi tháng ít nhất phải một nghìn. Bằng vào uy vọng của Tam ca bây giờ, ai mà dám quịt nợ ... So với cho thuê cốt pha thép kiếm nhiều hơn hẳn."

Hai tên dưới hố chính là nhân viên đặc vụ do Bao Tiểu Tam phái ra, làm việc rất chuyên nghiệp, dùng kết cấu thép, lưới sắt trải ra ngăn lại, sau đó dùng xi măng trét lên, chẳng mấy chốc mà cái hồ được lấp kín.

" Mau lên đi ... Nhanh lên." Đinh Nhị Lôi thúc giục, hắn đã nghe thấy vài âm thanh của ngày mới rồi:

Kéo hai người kia lên, bọn họ nhanh nhẹn cởi quần áo bảo hộ trên người, ném vào chiếc xe rác bên cạnh, chẳng mấy chốc cả hai biến thành chàng trai dậy sớm tập thể dụng, bước chân đều đặn chạy đi. Đinh Nhị Lôi kéo nắm đậy vào, sau đó nhảy lên xe rác, kẽo cà kẽo kẹt đi mất.

Hết thảy mọi thứ khôi phục nguyên dạng, dần dần người đi đường đông hơn, xe qua xe lại, chẳng ai chú ý tới thay đổi dưới chân.

Đem quần áo thay ra ném ở chỗ khác, xe rác đi trộm thì trả về chỗ cũ, Đinh Nhị Lôi đội mũ lưỡi trai cúi thấp mặt đi được một quãng không xa thì có xe tới đón, hắn nhanh chóng nhảy lên xe, chiếc xe đi tiếp.

Cừu Địch ngồi ở ghế trên hỏi:" Thế nào?"

" Hai thằng nhóc đó làm việc được lắm, cứ yên tâm đi." Đinh Nhị Lôi hớn hở báo cáo:

" Ha ha ha, tôi đã nói mà, vấn đề mà IQ cao không giải quyết được thì lấy IQ thấp bù đắp, thấy biện pháp này thế nào ?" Cừu Địch nói với Thôi Tiêu Thiên đang lái xe:

" Cực kỳ thích hợp với phong cách của Nhị Bì, ghê tởm, cực kỳ ghê tởm." Thôi Tiêu Thiên giơ ngón cái lên khen:

Hai người này từ đầu không ưa nhau rồi, Đinh Nhị Lôi khó chịu:" Thế mày thấy người ta chơi xấu chúng ta, chúng ta lại còn quỳ xuống liếm chân chúng à? Ăn miếng trả miếng, việc quái gì phải khách khí với bọn chúng."

" Nói đúng, xưa nay hòa bình dựa vào đánh mà có, hợp tác là do đấu tranh mà ra, chúng ta tới gặp nói chuyện đàng hoàng tử tế chỉ làm người ta khinh." Cừu Địch rất tán đồng:

" Nhưng nếu người ta mà biết chúng ta giở trò sau lưng thì sau này còn cơ hội mà hợp tác nữa không?" Thôi Tiêu Thiên lo lắng, hơn nữa người ta không tìm thấy chứng cứ không có nghĩa là người ta không biết ai làm:

Cừu Địch thoải mái dựa lưng vào ghế:" Có sao đâu, dù là bất kỳ ai nhìn vào chuyện này thì cũng thấy đôi bên không có cơ hội hợp tác rồi, người ta làm gì có chút tôn trọng nào chúng ta, chẳng thèm gặp, ném cho mười mấy sản phẩm mẫu, bảo chúng ta đánh giá ... Kết quả tốt nhất là gì, gọi điện cám ơn chúng ta một câu thôi, có lẽ có việc để làm đấy, nhưng là chúng ta làm công cho họ."

" Anh nghĩ chúng ta còn thiếu mấy loại việc đó à, họ lấy hợp đồng, rồi bảo anh đi lắp camera giám sát gì đó, chia anh ít tiền, anh vui không? Anh thích kiểu hợp tác đó à?"

Thôi Tiêu Thiên nín lặng, đương nhiên là hắn không thích rồi, nghe thôi đã thấy rát mặt, không khác gì ăn một cái tát. Ý của hắn là nếu như có thể bám chân DTM, như vậy sản phẩm mà mình phát triển ra sẽ có thể thành một thương hiệu, nếu có thể quảng cáo trên nền tảng của DTM thì tiền đó không cần nói.

Vì chuyện lớn, nhịn chuyện nhỏ có sao? Nhưng Cừu Địch nói đúng, e rằng có cúi đầu khúm núm với người ta, e chỉ được ném cho khúc xương người ta gặm hết thịt, làm gì có cửa hợp tác.

" Được, bất kể là cậu có kế hoạch gì, chúng ta cứ tiến lên đi." Thôi Tiêu Thiên phụ họa với Cừu Địch, hắn nghĩ thấu đáo rồi, hai bên khó mà ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau:

" Thời gian bao lâu?" Cừu Địch hỏi:

" Đường kính ống là một mét tư, độ dài hơn 400 mét, dung tích chừng 500 khối, như thế yếu tố quyết định nằm ở công ty đó bình quân dùng bao nhiêu nước, cùng với toàn bộ nhân viên bài tiết thế nào ... Ha ha, chuyện này đúng là khó tính, biết đâu hôm nay công ty họ có người tiêu chảy thì sao?" Thôi Tiêu Thiên chẳng phải thiện nam tín nữ gì, vừa mới quyết tâm một cái là thái độ thay đổi hẳn:

" Nhiều nhất được 48 tiếng thôi, đủ làm đầy cái đường ống đó rồi, hậu quả ... Thật không tưởng tượng nổi sẽ tráng lệ thế nào."

" Khi tôi làm việc trong nhà máy từng làm chuyện này rồi, cực kỳ hoành tráng luôn, giật nước bồn cầu một phát, tầng dưới cứt đái phun ào ạt, cả tầng lầu không cách nào vào được ... Úi cha cha, cái cảnh tượng đó làm người ta ba ngày không ăn nổi cơm ... Ha ha ha ..." Đinh Nhị Lôi miêu tả ghê tởm, mặt thì hớn hả, chẳng ăn nhập gì:

" Thôi, thôi, đừng nói nữa, ghê chết đi được." Thôi Tiêu Thiên xua tay ngăn cản Đinh Nhị Lôi lại:" Tiếp theo chúng ta làm gì?"

" Chơi thôi, đứng ngoài nhìn, đợi bọn họ vượt qua được đợt đầu tiên thì chúng ta lại chơi tiếp. Không phải họ gửi thư mời chúng ta vượt qua hệ thống an ninh của họ à? Được, tôi làm cho họ sụp đổ luôn." Cừu Địch vươn vai, hai năm rưỡi qua sống an phận, không có việc gì lớn bắt đầu thấy chán rồi:
Bình Luận (0)
Comment