Q5 - Chương 023: Không nhìn thấy là họa không phải phúc. (4)
Q5 - Chương 023: Không nhìn thấy là họa không phải phúc. (4)
Bảo an của DTM không phải loại chỉ nuôi để làm cảnh, nơi này mỗi tháng đều biểu diễn vô số lần biện pháp an ninh cho khách hàng, người tới tham quan, tốc độ phản ứng rất nhanh.
Đám Liêm Giang Đào cũng lập tức cùng đám quản lý nhanh chóng đi tháng máy xuống tầng 1.
Săn trộm, mọi người chẳng những không hoảng loạn mà thậm chí còn rất hưng phấn, không ai cho rằng có vấn đề gì ở đây, đối phương có tới cũng chỉ là ba ba trong giọ, chuột rơi vào bẫy thôi.
Thế nhưng mọi chuyện thay đổi khi nữ nhân viên hét to nhấc váy ướt chạy ra, bảo an tưởng có kẻ quấy rối, cầm vũ khí chặn gian vệ sinh, không ngờ là rò nước ... Vấn đề tưởng không lớn, nhưng không ngờ rào một tiếng, nhà vệ sinh trên lầu xả nước, thế là phía dưới phụt mạnh, thứ vàng vàng đen đen từ nhà vệ sinh phía dưới trào ra, khiến cả đám bảo an cuống cuồng tháo lui.
" Báo cáo, báo cáo, nhà xí tầng một vỡ rồi."
" Báo cáo, nhà xí tầng một sắp tràn ra tới đại sảnh rồi."
" Báo cáo, chúng tôi không thể ngăn được nữa, phải làm sao bây giờ .."
Khi Liêm Giang Đào dẫn người tới tầng một thì nơi này đã tan hoang như chiến trường, nước bẩn từ nhà về sinh tràn ra khắp nơi, tiếng người la hét bỏ chạy. Nơi này sàn nhà bóng loáng, chống thấm nước cực tốt, nước bẩn khống chạy đi đâu được, cứ như thế tràn ra cửa đại sảnh chạy xuống bậc tam cấp, khai thối mù trời, không ai ra vào được nữa.
Thông báo nhanh chóng phát ra, đóng nước, không ai được vào nhà vệ sinh.
Bộ phận hậu cần đeo mấy lớp khẩu trang, đi ủng, găng tay kín mit, mang theo công cụ thông cống chạy vào nhà vệ sinh, đường ống dài mười mấy mét đã thông tới đáy rồi, vậy mà nước vẫn tràn ra. Hết cách đành gọi điện thoại tới công ty thông cống chuyên nghiệp. Lúc này đám quản lý công ty tránh nạn ở cầu thang đi bộ tức giận phát cuồng, nếu đây là hành vi do người làm thì quá ác liệt, có người nói rất có khả năng chính là công ty Mạn gì đó bọn họ vừa nhắc tới, phải báo cảnh sát, tức thì bị người khác lườm cho câm mồm.
Đúng rồi, anh là công ty an ninh mà không chống được trộm phải đi nhờ người giúp à?
" Liệu có thể là cố tình gây hỗn loạn thừa cơ tới phóng 902 không?" Hoàng Thành vẫn cố chấp cho rằng đối phương sắp tới:
" Tra ngay, nếu có vấn đề thì phải giữ người lại." Liêm Giang Đào nhìn cái tầng một ghê tởm hơn nhà xí công cộng, chưa bao giờ mất mặt như thế, mất luôn cả bình tĩnh, hét lên:" Tra, cho dù có một chút xíu chứng cứ thôi, tôi cũng sẽ kéo sập cái công ty đó, đây là hành vi khiêu khích trắng trợn! Tra cho ra!"
Trên đời này chuyện làm người ta uất ức nhất là nhà vệ sinh bị tắc, càng uất ức hơn nữa là thứ đáng lẽ ở bên trong lại trào ra ngoài.
Mất tới bốn mươi phút thì công ty thông cống chuyên nghiệp mới tới nơi, công cụ thông cống được đưa vào ống nước thải tới mười phút rồi, làm gì thấy tắc nghẽn ở đâu chứ? Đây là tòa nhà mới xây, hơn nữa chỉ có đúng một đường ống dùng riêng thông ra cửa thoát nước chung trên đường. Lại quan sát đường ống chảy ra từ bãi đỗ xe, lạ quá, không chảy, cứ thế men theo đường ống để tra, đi ra tới tận ngoài đường, mở nắp cống ra ... Ái dà tắc ở tận đây, thảo nào, không phải tắc, mà là dùng xi măng bít lại rồi. Tức thì công cụ phá bê tông được mang tới, vừa phá một phát, nước tuôn ào ào như lũ, thông rồi, rõ ràng chỉ bị tắc ở nơi này.
Có điều buổi chiều cũng không cách nào làm việc được nữa, có không ít nhân viên vì một tiểu mà chạy mất rồi, trời thì nóng, mùi hôi thối càng thêm nồng nặc, các tầng trên có đóng cửa cũng không chịu nổi.
Tổng giám đốc Liêm phát ra thông báo toàn bộ phòng ban: Đi quét dọn về sinh.
Ôi chao, thông báo này làm đám nhân viên cổ cồn trắng cau mày khó chịu, kêu khổ không dứt, nhưng còn cách nào đâu, một đám thanh niên trai tráng mặc vest sắn tay áo lân mà quét nước bẩn xuống cống. Một đoàn mỹ nữ váy công sở đẹp đẽ cầm chổi lau nhà chà hết lần này tới lần khác, chà thế nào cũng cảm thấy có mùi thối. Vận lộn tới tận khi trời tối, hai công ty vệ sinh chuyên nghiệp kết hợp với nhân viên công ty mới dọn được bảy tám phần. Công ty lại phải bẩn rộn an bài khử mùi ngay trong đêm, hơn nữa vì đề phòng có kẻ lại giở trò, cho nên nắp cống kia bị dùng xi măng lấp kín luôn.
Tổng giám đốc Liêm bận rộn nhất, vừa chỉ huy người dọn dẹp, vừa truy lùng điện thoại, lại còn phải kiểm tra camera giám sát. Còi báo động đã kêu thì chắc chắn có kẻ xâm nhập rồi, quản lý công ty đều thành điều tra viên, tìm kẻ đột nhập công ty cùng với kẻ bịt đường ống ngoài phố.
Một tiếng đồng hồ sau, bọn họ thông qua quan hệ có được hình ảnh từ trung tâm giám sát giao thông, cái camera số HS091286 cứ như mang bệnh làm việc vậy, toàn bộ hình ảnh đều lờ mở. Phái người đi kiểm tra, tức thì phát hiện ra một máy phá sóng cỡ nhỏ được gắn phía dưới camera giám sát giao thông, không cần nói cũng biết, có người không muốn để anh biết rốt cuộc là ai chặn ống cống.
Hai tiếng sau DTM cũng đã tìm ra kẻ xâm nhập công ty, cũng bắt được rồi, ở ngay tầng ba, bắt được ở phía sau camera giám sát, khi bày lên bàn tổng giám đốc Liêm, hắn phải líu lưỡi nhìn cái chong chóng tre đó ... Tất nhiên là chiếc chong chóng tre đã qua cải tạo, được vắn với thiết bị điện tử cỡ nhỏ, được điều khiển bay qua cửa sổ để mở sau đó đụng vào còi chống trộm của khu nhà.
" Tan ca, tất cả đi đi." Tổng giám đốc Liêm nhìn chằm chắm cái chong chóng máy, không biết nghĩ gì, chỉ giữ lại mỗi Hoàng Thành. Đợi khi những người khác đi hết, hắn ra hiệu cho vị chủ quản kỹ thuật tới gần bàn giám đốc của mình, đánh mắt về phía chong chóng tre:" Hàm lượng kỹ thuật của cái món đồ chơi này thế nào?"
" Không cao, đây là thứ bán thành phẩm được cải tiến thôi." Hoàng Thành cầm lên tay xem xét, thán phục độ tinh xảo của nó, rất phù hợp với phương thức hành sự của gián điệp thương nghiệp:" Tổng giám đốc Liêm, nếu anh muốn tra nguồn gốc của thứ này thì không được đâu, đại đa số nhà máy sản xuất đồ chơi ở phương nam đều có thể làm được."
" Chỉ một món đồ chơi thôi, có phải bọn chúng xem thường DTM chúng ta không đây?" Liêm Giang Đào hết sức tức tối, bị người ta lấy món đồ chơi ra trêu cho công ty từ trên xuống dưới nháo nhào, tức hơn nữa là phải ngậm bồ hòn làm ngọt: