Q5 - Nối tiếp nhau ma quỷ lại hoành hành. (1)
Q5 - Nối tiếp nhau ma quỷ lại hoành hành. (1)
Chỉ bằng thứ như trò chơi trẻ con mà làm nhiễu loạn cả hệ thống camera ở tổng bộ DTM, chuyện này truyền ra ngoài thì ảnh hưởng ác liệt tới mức nào.
Thế nhưng Hoàng Thành vẫn bình tĩnh đánh giá sự việc ở góc độ kỹ thuật: " Nếu suy nghĩ theo chiều hướng khác, bọn họ có thể cải tiến một món đồ chơi, tuy hàm lượng kỹ thuật không cao, nhưng cho thấy năng lực sáng tạo lẫn làm chủ kỹ thuật của họ ở mức độ nhất định."
" Vậy sao họ lại không nhân lúc hỗn loạn để tới văn phòng chúng ta đang ngồi này cơ chứ?" Liêm Giang Đảo từ hỏi, tốn công làm một việc gây thù chuốc oán như thế mà không tới mục tiêu, có gì đó hơi sai rồi:
Hoàng Thành vẫn cầm chiếc chong chóng che suy nghĩ:" Tôi cho rằng bọn họ đang gửi chiến thư cho chúng ta, mục tiêu tấn công tiếp theo chính là camera ở khu vực văn phòng."
" Anh có suy diễn quá không?" Liêm Giang Đào không để ý lắm, Hoàng Thành là nhân viên kỹ thuật chứ không phải cảnh sát điều tra, hơn nữa công việc đó chẳng dễ hơn đột nhập được vào phòng 902. Hắn không nghĩ ra cách nào để làm được chuyện ấy, trừ khi khống chế được máy chủ trung ương của DTM, mà đó là nơi đặt toàn bộ hạch tâm của công ty, cả nhân viên nội bộ DTM cũng không có cơ hội tới gần:
Nếu máy chủ có thể bị khống chế thì DTM đóng cửa được rồi.
" Tổng giám đốc nhìn đi, trên cánh của chiếc chong chóng trẻ này có mã đăng nhập mạng của camera D09 của chúng ta." Hoàng Thành chỉ cho Liêm Giang Đào xem, đây mới là khiêu khích, người ta không ngại nói cho anh biết mục tiêu là gì:
Liêm Giang Đào trầm giọng:" Khả năng là bao nhiêu?"
" Bọn họ có thể gửi thiết bị bay không người lái như thế này vào, hoặc mua chuộc nhân viên nội bộ, giở trò với đường dây điện, sử dụng thủ đoạn xâm nhập của hacker chiếm quyền khống chế camera ... Có điều khả năng xâm nhập tương đối khó khăn, chúng ta có thể đóng các cửa sổ lại ngăn thiết bị không người lái xâm nhập, như thế bọn họ chỉ còn đường quấy nhiễu và phá hoại ở bên ngoài thôi." Hoàng Thành loại bỏ các khả năng:
Điều này có nghĩa là gì, Liêm Giang Đào tất nhiên hiểu rõ, bọn họ bán khiên, bị người ta dùng mâu chọc, tuy chưa thủng, nhưng mà xảy ra chuyện kiểu này, anh có đi giải thích với người ta rằng khiên của anh an toàn thế nào cũng vô ích. Cáp Mạn có thể không đột nhập được vào bên trong DTM, nhưng hoàn toàn có thể khiến DTM gặp rắc rối không dứt, đối phương lần trước tổ chức hội thảo phòng chống nguy cơ an ninh mạng, còn cho công phòng trực tiếp, nếu ở trước mặt chuyên gia trong nghề đó, mập mờ công bố vài vấn đề liên quan tới DTM. Khi đó DTM mất mặt lớn, muốn vãn hồi danh dự cũng khó, mà phản ứng mạnh càng không khác gì quảng cáo cho đối phương."
" Xem ra đối phương định dẫm đạp chúng ta để lấy tiếng rồi." Liêm Giang Đào phán đoán:
Hoàng Thành gật đầu, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, giống như đê dài ngàn dặm ắt có ổ kiến, dù là công ty lớn đến mấy cũng không thể chặn hết khả năng bug tồn tại.
" Vậy thì anh có việc để làm rồi đấy, soạn một kế hoạch chi tiết cho tôi, nên điều động ai, làm ngay trong đêm đi, đừng cho bọn chúng cơ hội để lợi dụng ... Tốt nhất là tìm ra được kẻ ra tay, như vậy thì dễ xử lý hơn nhiều." Liêm Giang Đào bắt đầu thực sự coi trọng việc này rồi:
Thế nhưng sợ rằng bọn họ e rằng là mãi mãi không thể biết được người phá hoại hôm nay là ai, mặc dù ai cũng biết, trừ Cáp Mạn ra thì còn ai lại bỗng dưng đi làm cái chuyện hại người không lợi mình như thế.
Dù sao không cần biết là ai, Hoàng Thành cũng dẫn toàn bộ nhân viên kỹ thuật của công ty, đi kiểm tra mỗi nút mạng của công ty, hệ thống an ninh của DTM đã khiến vô số người tham quan phải tán thưởng không thôi, nếu ngay tổng bộ còn xảy ra vấn đề, có khác gì bị người ta vả mặt trước đám đông cơ chứ.
Cả tòa nhà sáng đèn, e rằng đêm nay không ngủ rồi.
Cảnh tượng đó lọt vào mắt mấy người sắp rời đi, trái ngược với sự khẩn trương của DTM , những người này đều thoải mái vô cùng. Xưa nay mấy vị này toàn là loại lấy hại người làm thú vui, chẳng có lấy chút xíu áy náy nào hết, Đinh Nhị Lôi còn đắc ý khoe khoang:" Thế nào, mọi người đã phục chưa? Tàu hỏa không phải đẩy mà chạy, Thái Sơn chẳng thể dùng tay đắp lên, 108 chiêu của anh đây mới dùng có một chiêu đã khiến bọn chúng phải quỳ rồi ... Này, hay là bắt đàn chuột thả vào công ty của bọn chúng đi, tha hồ mà tưng bừng."
" Có gì mới mẻ không? Trò này chơi rồi." Lão Phiêu lườm một cái:
" Có, hay là thả một xe lợn vào đó, chỉ là giá đắt quá, thả lợn cho nó rẻ, chỉ cần bảo Tam Nhi phát động quần chúng đi bắt một buổi là dùng không xuể rồi." Đinh Nhị Lôi làm xong một việc, vênh váo một cái khiến IQ sụt giảm nghiêm trọng:
" Sứ mệnh của anh xong rồi, thích đi chơi gái hay thích đi đánh bạc thì đi đi, cứ phá người ta như thế không hay đâu ..." Thôi Tiêu Thiên khuyên nhủ, thấy Đinh Nhị Lôi không phục thì chân thành nói:" Mục đích của cuộc đấu tranh lần này không phải là để hạ bệ DTM, mà là tạo cơ sở để hai bên liên hợp. Cho nên bước tiếp theo là lên tới trình độ đấu tranh kỹ thuật, để người ta phải thừa nhận chúng ta, phục chúng ta, hợp tác với chúng ta."
"Đừng có mơ." Đinh Nhị Lôi rất tự biết mình biết người an ủi:" Mấy người các cậu, một thằng trộm béo quá mức, một tên gay bất thường, cũng chỉ có Cừu Địch là không chê mấy tên biến thái các cậu thôi, đổi lại là người khác làm quái có ai chịu được. Năm xưa Lão Mã cũng chẳng chịu nổi các cậu."
" Ai thằng là trộm béo?" Lão Phiêu đặt laptop xuống, ấn đầu Đinh Nhị Lôi, Thôi Tiêu Thiên cũng ở hàng ghế trước quay đầu lại đánh giúp, hai người tát bôm bốp:" Thằng ngu, biết bọn lão tử biến thái còn dám chọc vào à, không đánh mày thì đánh ai?"
Cừu Địch phải vừa lái xe vừa khuyên can, Đinh Nhị Lôi mới thoát được sự dày vò của hai tên biến thái. Đinh Nhị Lôi hậm hực nhưng không làm gì được, xoa bụng thấy đói, hỏi đi đâu ăn cơm bây giờ? Thế là lại ý kiến bất đồng rồi, Lão Phiêu nghe thấy ăn không nhịn được nữa, muốn giải quyết tại chỗ, Thôi Tiêu Thiên muốn về Bắc Kinh mới ăn, Đinh Nhị Lôi thì bảo đi kiếm Bao Tiểu Tam xẻo một bữa.
Đợi mấy tên đó thống nhất ý kiến chẳng biết bao giờ, Cừu Địch ra phán quyết luôn:" Thôi kiếm chỗ ăn luôn ở đây, mai còn làm việc."