Q5 - Chương 025: Nối tiếp nhau ma quỷ lại hoành hành. (2)
Q5 - Chương 025: Nối tiếp nhau ma quỷ lại hoành hành. (2)
Đinh Nhị Lôi đang rất có tinh thần làm việc, vừa nghe Cừu Địch mai vẫn còn tiếp tục liền hỏi:" Này, này, vậy tôi làm gì thế, phải an bài công việc cho tôi chứ?"
" An bài rồi, không có phần của cậu đâu." Lão Phiêu cố tình báo thù:
" Xem thường người khác đấy à?" Đinh Nhị Lôi lại bắt đầu làm ầm lên, còn lôi kéo cả Cừu Địch phân xử:" Cứ thoải mái dùng tôi, đừng coi tôi là người, chuyện giúp người khác làm thú vui tôi không biết, nhưng hại người thì tôi thuộc cấp bậc chuyên gia đấy. Không được bỏ lại tôi đâu."
Cừu Địch trấn an:" Mọi người giờ chỉ đợi xem trò cười thôi, không làm gì hết, hay là thế này, dù sao mai anh cũng không có chuyện gì để làm, mời khách đi."
Đề nghị nà rất hay, Lão Phiêu vỗ tay phụ họa, Thôi Tiêu Thiên nổi hứng, muốn kiểm tra xe an bài có thỏa đáng không, kiểm tra Đinh Nhị Lôi:" Nhị Lôi, nếu anh có thể đoán ra được ngày mai chúng tôi làm thế nào thì tôi sẽ mời khách."
" Mai tấn công vào camera giám sát ... Hiểu rồi, cắt điện chứ gì?" Đinh Nhị Lôi không nghĩ nhiều, buột miệng nói ngay:
" Quá thô bạo, không phải chuyện người văn minh như chúng ta nên làm." Lão Phiêu coi thường:
" Vậy ..." Đinh Nhị Lôi gãi cái đầu đang hói dần, lại suy đoán:" Dù nghề cũ của anh, xâm nhập khống chế máy vi tính ... Giống như trước kia anh thường ăn trộm trang bị game của người ta."
Lão Phiêu lại phủ định:" Còn chưa tới mức làm chiêu đó."
Thôi Tiêu Thiên dẫn dắt:" Dùng tư duy đơn giản nhất làm chuyện phức tạp nhất .... Giống như Ca Luân Bố - Columbus dựng thẳng quả trứng gà ấy."
" Chậc chậc, cậu nói với hắn dựng thẳng quá trứng là được rồi, làm sao hắn biết Columbus là ai?" Lão Phiêu mắng:
" Khinh ai thế, tôi biết đầy thằng bán trứng gà họ Cát nhé." Đinh Nhị Lôi nói một câu làm cả xe cười lăn cười bò, cả Cừu Địch cũng phải dừng xe lại để cười. Đinh Nhị Lôi biết nói ngu rồi, đánh trống lảng:" Muốn vào được có khó gì đâu, tôi làm cho các cậu giấy tờ cảnh sát, ai dám ngăn cản chứ?"
" Phải đột nhập một cách âm thầm, vào tận nơi mà họ không hay biết, hiểu không hả? Bằng vào bộ dạng của anh, đừng nói mặc cảnh phục, dù có mặc trang phục phi hành gia cũng giống trộm từ ngoài hành tinh tới, tác dụng đếch gì được." Lão Phiêu không phải đang chửi người khác, tướng mạo của đám anh em họ quá đặc trưng, không thể lộ diện:
Cho tới tận khi Cừu Địch kiếm được chỗ ăn uống thì mấy tên biến thái vẫn còn chưa tranh cãi xong, có điều Thôi Tiêu Thiên yên tâm rồi, nếu ngay cả chuyên gia hại người như Đinh Nhị Lôi còn không đoán ra được bọn họ sẽ làm cách nào thì người khác lại càng không cách nào đề phòng được.
Phía bên này ăn uống nghỉ ngơi dưỡng sức thì bên kia bận rộn tới sức cùng lực kiệt, cả một đêm không ngủ với dân kỹ thuật mà nói không phải chuyện gì to tát, nhưng thần kinh liên tục căng thẳng thì không phải chuyện dễ chịu gì. Dù thế chủ quản Hoàng Thành phải nói là đã làm hết chức trách, bố trí bắt đầu từ tận bãi đỗ xe, bất kể chiếc xe nào khả nghi, hay ai có hành tung bất thường đều chụp ảnh lại để tra.
Phòng phân phối điện, nhà xí, lối thoát hiểm của công ty đều lâm thời lắp thêm thiết bị giám sát và tăng cường nhân viên bảo an. Hơn nữa còn công bố một mệnh lệnh cho tất cả nhân viên, tất cả điện thoại phải bật định vị, toàn bộ cửa sổ không được phép mở ra.
Suốt một đêm bận rộn cũng là một đêm yên bình, chí ít thì bọn họ đã thành công ngăn cản được kẻ địch lợi dụng hỗn loạn giờ trò.
Nhân viên vệ sinh được thuê làm việc rất tốt, khắp công ty khử mùi thơm phức, tuy thế ám ảnh nhất thời chưa qua nhanh như vậy, mọi người tới nhà vệ sinh đều rất dè dặt.
Đúng 9 giờ, mọi thứ quay lại như cũ, ít nhất nhìn bề ngoài là thế, Hoàng Thành nhận được điện thoại của tổng giám đốc Liêm, lê thân xác mệt mỏi lên phòng 902. Liêm Giang Đào cũng có khá khẩm gì hơn, cả đêm không ngủ, uể oải bảo chủ quản Hoàng ngồi xuống, sau khi hỏi rõ những an bài, hắn yên tâm phần nào.
Liêm Giang Đào nói cho Hoàng Thành biết một việc:" Hôm qua tôi đã tìm mấy vị chủ quản an ninh mấy trang web lớn như Võng Thuẫn, 196, Khắc Tinh, gián tiếp tìm hiểu về Cáp Mạn, anh đoán được kết quả bọn họ nói gì không?"
" Đám người đó sẽ không nói thật với anh đâu, ở lĩnh vực lập trình, giao lưu với nhau bằng dòng code, cho nên bọn họ chắc gì đã biết, mà biết thì bọn họ cũng không nói." Bản thân Hoàng Thành là một trạch nam trong giới kỹ thuật, hắn hiểu lắm chứ, những người đó thích giữ sự thần bí, vì công việc của họ khó tránh khỏi đụng chạm tới giới hạn đạo đức, thậm chí là pháp luật:
" Anh đoán đúng rồi đấy, bọn họ không nói với tôi, nhưng vấn đề là giọng điệu bọn họ cực kỳ nhất trí, không biết, không hiểu, không liên quan. Tôi hay dở gì cũng là tổng giám đốc một công ty lớn trong ngành, vậy mà bọn họ không nể mặt chút nào thì đúng là quái lạ. Có điều tôi cũng có chút thu hoạch, tôi tra ra được một cổ đông của họ, chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Hoa La Thành Nhân ... " Liêm Giang Đào thở dài:" Khi đó tôi mới nhớ ra, hình như người đó từng nhờ người hẹn tôi, có điều tôi trực tiếp từ chối."
Hoàng Thành nhanh chóng tra thông tin về Thịnh Hoa:" Đó là tập đoàn cỡ lớn, vì sao tổng giám đốc từ chối gặp?"
" Chậc, hắn kinh doanh thực phẩm, lúc đó tôi nghĩ, nếu tìm mình không phải muốn lôi kéo đầu tư thì cũng là muốn đầu tư vào chúng ta, cái đó thì chúng ta đâu có thiếu." Liêm Giang Đào chép miệng:
DTM không đi theo con đường quan thương, thậm chí còn tránh tham gia của những người có bối cảnh quan thương dính dáng vào, nên Liêm Giang Đào từ chối có thể hiểu. Có điều làm Hoàng Thành không hiểu là, với thân phận chủ tịch tập đoàn lớn như Thịnh Hoa vậy mà không phải khống chế cổ phần của Cáp Mạn, chỉ là góp vốn đầu tư, hắn hoang mang, cái công ty nhỏ xíu, người ta nắm trong tay còn được, việc gì phải hợp tác đầu tư với ai.
" Anh đừng nghĩ quá sâu, đơn giản thôi, một người có thể khiến cho La Thành Nhân bỏ tiền đầu tư, khiến cho nhiều chủ quản các web lớn phải ngậm miệng, vậy không phải là nhân vật tầm thường rồi. Nhưng chúng ta không tìm ra được người đấy là ai, tổng giám đốc Mã Thụ Thành là kẻ đã từng đi tù thôi, rõ ràng không phải ông chủ thực sự ... Ài, rốt cuộc là ai đứng sau Cáp Mạn đây? Người này thật thần bí." Liêm Giang Đào đau đầu, nhân vật đó quá phức tạp:
" A, Mã Thụ Thành từng đi tù sao, tội gì, có liên quan tới máy vi tính không?" Hoàng Thành hỏi ngay:
Liêm Giang Đảo hiểu ý hắn, nếu phạm tội liên quan tới máy vi tính thì khả năng là cao thủ kỹ thuật kia, lắc đầu:" Không, tội xâm phạm đời tư, đây là người đầu tiên trong nước đi tù vì loại tội này."
Hoàng Thành mất hứng luôn:" Thế thì cùng lắm là nhân vật được thu gom thôi, người như thế nếu thực sự có thể vượt qua được hệ thống an ninh của DTM thì đúng là trò cười rồi."